NÉN HƯƠNG TIẾC THƯƠNG CỤ DIỆM
Bảo Quốc Kiếm
Mới mấy năm gần đây ở hải ngoại lại trổi
Phong trào Phục hồi tinh thần Ngô đình Diệm. Điều đó, bản thân tôi cảm thông,
chia xẻ cùng họ. Cổ nhân có câu: “Ăn cây nào, rào cây ấy”, cũng là
một đạo nghĩa làm người.
Thế nhưng đôi lúc vì quá hăng say, họ quên đi rằng: “lợi
bất cập hại”. Chính vì vậy, chính họ đã làm cho người càng lên tiếng
chửi bới, miệt thị... lãnh tụ của mình. Chửi người thì bị
người chửi, một công lý tự nhiên. Dĩ nhiên, dù cha mẹ mình có độc ác đến đâu,
thì cũng không đứa con nào dám kể tội. Có điều, càng bào chữa cho tội ác, thì
càng chọc thiên hạ chửi thêm. Vậy thì việc âm thầm kỷ niệm là điều hay nhất,
phải không ?
Để tưởng nhớ Cụ, hôm nay tôi xin tóm lược vài
điều để cùng độc giả suy nghiệm xem sao.
Có lẽ điều làm cho linh hồn Cụ Ngô và gia
đình cụ đau đớn nhất là nuôi đưỡng hàng triệu “con chiên trung thành”, thế
nhưng, chúng chẳng trung thành với cụ ! Chúng trung thành với ai ? Sau khi bị
giết chết, cả một đảng Cần Lao, cả một Phong trào Cách mạng Quốc gia, cả Thanh
niên Cộng hoà, Phụ nữ liên đái, cả hàng triệu con chiên....thế mà không một ai
lên tiếng, chẳng ai giỗ cụ ! Ngược lại, những tên tôi tớ nhà cụ tiếp tay với
con chiên mới Nguyễn văn Thiệu, kẻ đã trực tiếp giết cụ, để “nàm nại
cuộc đời”.
Đệ nhị Việt Nam Công Hoà không phải là chế độ Cộng sản; vậy tại sao chúng để
“ba nấm mồ hoang lạnh” bơ vơ ? Vậy tại sao chúng không giỗ kỵ, không phục hồi
tinh thần Ngô Đình Diệm trong thời ông chiên Thiệu ? Trong lúc đó, những hoạt
động ráo riết của các tổ chức Cần Lao cũ, mật vụ cũ... đã tung hoành ghê rợn
sau khi Nguyễn Khánh chỉnh lý ! Chúng phục vụ cho ai ngoài Giáo hội Kitô La mã
???
Hôm nay, sắp đến ngày giỗ cụ và hai bào đệ cụ, tôi muốn làm lễ tiến linh
bằng những nhận xét của vị (Linh Mục) Cố Vấn
linh hồn (cho cụ Diệm) Cao văn Luận (1908-1986) qua cuốn sách “Bên Giòng Lịch Sử”:
Tác phẩm của Linh mục Cao Văn Luận có hai
phiên bản (editions): Một in trong nước năm 1971, tựa đề là “Bên Giòng Lịch Sử - Hồi Ký 1940-1965”.
Một tái bản có sửa chữa, in tại Sacramento (California) năm 1983, tựa đề là “Bên Giòng Lịch Sử Việt Nam, 1940-1975”.
Những trích dẫn trong bài nầy về ông Diệm là
từ phiên bản đầu (1971), viết dưới dạng Hồi Ký và gần với biến cố 1-11-1963 nên
nội dung có độ khả tín cao hơn so với phiên bản sau (1983) ở hải ngoại, lúc tác
giả đã 76 tuổi!
●Trang
167 [sđd]: “Trên phương
diện một người khảo sát văn chương hay triết lý thì tôi không thể nào phục cái
gọi là Xã hội chủ nghĩa quốc gia gì đó của ông Diệm được”.
Ngay tại đó, có ai thấy xót xa không ?
Sau khi đi họp sáu tháng với Tổng Bộ Việt Minh, mà cụ báo cáo là bị bắt, thì cụ
đã viết cái Xã hội chủ nghĩa như Hồ chí Minh một cách nguệch ngoạc. Có ai biết
tại sao một kẻ thù bị bắt mà khi thả về thì kêu Ngô Đình Nhu tới nhận ? Vậy kẻ
thù hay đồng chí ? Câu trả lời có sẵn tại trang 155-156 (Sách đã dẫn [sđd]): “Đức Thánh Cha
có vẻ trầm ngâm, nghĩ ngợi một phút, giọng ngài chậm rãi, từ tốn, dè dặt: Cha biết rằng
những người công giáo Việt nam đang làm bổn phận người yêu nước của họ....(trang
156) “Những người công giáo Việt nam chỉ làm bổn phận người yêu nước”.. Khi họ
theo Việt Minh, dù biết Việt minh là Cộng sản, khi họ chiến đấu chống Pháp, họ
cũng làm bổn phận người yêu nước”.
Như thế, theo Cộng, chống Cộng đều yêu
nước; vậy nước đó là nước nào, ngoài nước Vatican ? Giáo sỹ Hoàng Quỳnh đã xác
quyết: “THÀ MẤT NƯỚC
KHÔNG THÀ MẤT CHÚA” !!! Có ai đặt câu hỏi: “Chúa
là cái gì mà mất với còn ?” Nếu thật như nghĩa, thì Chúa ở khắp mọi nơi, mọi
đàng, thì đố ai làm mất ông được.. ngược lại, chỉ không có thật mà lừa người,
thì mới có chuyện mất còn mà thôi.
● Để
biết cụ Cẩn, xin đọc tại trang 196 [sđd]:“Ý thức quốc gia dân tộc ở ông Cẩn mơ
hồ, không rõ rệt, sáng sủa như ông Diệm”.
Như thế, ông Cẩn phục vụ cho ai ? Còn cụ Diệm
thì Chủ nghĩa Xã hội nguyệch ngoạc; vậy cái hơn ông của ông Diệm là giống Hồ
chí Minh ??? Một bản chất đặc biệt của ông Cẩn
cũng được ngài Luận tha thiết nêu ra tại trang
199 [sđd]: “Ông đã ghét ai
thì cũng không làm thế nào để ông có thể ngơ được”.Mà ông ghét nhất là ai
ngoài ma quỷ Phật giáo; mà thương thay Phật giáo đang “che chở linh
hồn ông nội ông” ?
● Thấm
thía hơn, ngài Luận nhắc lại lời ông Nguyễn Đệ tại trang 214 [sđd]:
“Nhưng kẹt cái là anh em họ Ngô xưa nay vốn kiêu ngạo quá
lố”
Vậy thì, một tập đoàn gia đình vừa thù dai,
vừa kiêu ngạo quá lố, vừa chủ nghĩa xã hội, vừa ý thức quốc gia dân tộc mơ
hồ...thì làm sao mà lãnh đạo quốc gia chống thù giữ nước ?
● Tại
trang 264 [sđd], ngài Luận ghi rõ
ý thức của cụ Diệm:“Tôi lo cho số phận Giáo Hội Công Giáo, và phe quốc gia Việt nam”.
Như thế, “Giáo hội công giáo” mới là mục tiêu
phục vụ; còn cái phe quốc gia chỉ là cái phe của ông để phụng sự cho Vatican,
chứ cho ai mà khoe mẽ ? Vậy thì, các vị đâu có thương chi cụ, mà chỉ dùng cụ
như lư hương chuối để phục vụ cho Vatican mà thôi !!!
● Xin mời đọc một cách nghiêm
cẩn trang 284 [sđd]: “Theo lề lối tổ
chức, và sinh hoạt như thế, bao giờ ông Diệm còn nắm chính quyền, thì đảng của
ông có vẻ mạnh bề ngoài, SỨC MẠNH LÒE ĐƯỢC KẺ NON DẠ, MÙ QUÁNG, MÀ KHÔNG BỊP AI
ĐƯỢC. Lý thuyết Nhân vị được dùng làm nền móng tinh thần cho đảng và phong
trào cũng vấp phải nhiều khuyết điểm không có sức sinh động mạnh để thu hút
quần chúng, những căn bản triết lý của nó cũng còn quá mập mờ, vá víu,
và KHÔNG BẮT NGUỒN TỪ NHỮNG TRUYỀN THỐNG SÂU XA CỦA DÂN TỘC VIỆT NAM”.
Những ai ca ngợi chủ thuyết Nhân vị và
nhà Ngô, xin lắng lòng nghiền ngẫm những lời trên đây của “bậc thầy khả aí”
nhất của con chiên Việt nam. Tôi cũng kính trọng ngài.
● Những ai muốn phục hồi, xin
hãy giải thích cho nghe về ghi nhận của Cố vấn Linh hồn tại trang 327 [sđd]: “Tôi hiểu thêm một khía cạnh của con người ông Diệm: TỰ
KIÊU, ĐỘC ĐOÁN, KHÓ DÙNG AI ĐƯỢC”.
Vậy thì phục hồi những cái này e chết không
kịp ngáp !
● Công
lao cụ Diệm được ghi nhận ngay từ đầu tại trang 283 [sđd]: “Vì các đảng phái có thể trở thành đối lập BỊ THANH TOÁN
NGAY TỪ ĐẦU, VÀ LẠI BỊ THANH TOÁN BẰNG SỨC MẠNH CỦA CHÍNH QUYỀN, chớ
không bằng một cuộc đấu tranh chính trị nào”.
Những ai chạy tội cho cụ,
xin giải toả nhận định của Cố Vấn Linh hồn cụ Ngô xem sao ? Đến đây, thì ai
cũng rõ rằng, nhà Ngô đã tàn sát hàng trăm ngàn Phật tử, đảng viên các đảng
phái là một sự thật do chính Cố Vấn linh hồn minh xác rồi chứ ?
● Bây
giờ xin mời đọc trang 324 [sđd] nói
về chuyện cấm Phật giáo treo cờ: “Ngày 07-5 Đức Cha đi viếng La vang trở về Huế dọc đường
nơi nào cờ Phật giáo cũng tung bay. Điều này chẳng có chi lạ. DÂN HUẾ 90
PHẦN 100 THEO ĐẠO PHẬT VÀ TẠI ĐÂY NGAY TỪ NGÀY TÔI CÓ MẶT (1949) PHẬT GIÁO
HOẠT ĐỘNG RẤT MẠNH CÓ TỔ CHỨC, QUI CỦ. Ở Huế nơi nào cũng có chùa chiền, sư
tăng. ĐỨC CHA THỤC CÓ VẺ KHÔNG BẰNG LÒNG, VÀ NGAY CHIỀU ĐÓ, CHO MỜI ĐẠI
BIỂU CHÍNH PHỦ LÀ ÔNG HỒ ĐẮC KHƯƠNG VÀO TOÀ TỔNG GIÁM MỤC HUẾ KHIỂN TRÁCH TẠI
SAO ĐÃ CÓ SẮC LỆNH CẤM TREO CỜ TÔN GIÁO HAY ĐẢNG PHÁI BÊN NGOÀI TRỤ SỞ HOẶC
KHUÔN VIÊN MÀ NAY PHẬT GIÁO LẠI TREO CỜ ĐẦY ĐƯỜNG NHƯ VẬY.
● Trang 335 [sđd]: “ÔNG ĐẠI BIỂU CHÍNH PHỦ RA LỆNH CHO CHÍNH QUYỀN ĐỊA
PHƯƠNG TẠI MIỀN TRUNG PHẢI TRIỆT HẠ CỜ PHẬT GIÁO”.
Như vậy, rõ ràng chuyện hạ cờ Phật giáo
là do Ngô đình Thục trực tiếp ra lệnh cho Đại biểu chính phủ chứ ai khác ? Cả
Ngô đình Cẩn cũng không đồng ý. Xin đọc tiếp trang 335 [sđd]:“Ông Cẩn tỏ ra hiểu biết ra lệnh cho Tỉnh trưởng rằng
người ta (Phật giáo) đã lỡ treo thì cứ để cho treo hết ngày lễ, sau sẽ liệu”.
Khổ nỗi, khi Thục ra Huế, thì toàn quyền đều
nằm trong tay Thục, Cẩn chẳng có quyền hành gì nữa. Vậy thì chết cả nhà là do
Ngô đình Thục, chứ trách ai ?
● Ông
Cao văn Luận xác quyết với cụ Diệm tại trang 341 [sđd]: “Trước khi cụ về, số giáo dân chỉ vài trăm ngàn, NHỜ
PHONG TRÀO DI CƯ, CÓ THÊM GẦN MỘT TRIỆU GIÁO DÂN TỪ BĂC VÀO. TỶ LỆ CÔNG GIÁO
TRONG TOÀN QUỐC VẪN LÀ THIỂU SỐ, MÀ NAY TỔNG THỐNG VÀ CÁC CHỨC VỤ
LỚN TRONG CHÍNH QUYỀN ĐỀU DO NGƯỜI CÔNG GIÁO ĐẢM TRÁCH”.
Thế nhưng: “Ông Diệm không mấy tin tưởng Phật giáo, và Phật tử tích
cực chống Cộng cho nên dè đặt đối với Phật giáo”.
Cụ Diệm ơi, cái chết của cụ do cụ tạo ra chứ
ai khác ? Vì yêu “công giáo” mười phần trăm, mà cụ chống lại, nghi ngờ, tiêu diệt
chín mươi phần trăm, thì mần răng không chết ?
Hôm nay, nhân ngày sắp giỗ cụ, con kính cẩn
ghi lại lời của vị GIÁO SỸ CỐ VẤN LINH HỒN CỤ; người đã đỡ đầu cho cụ, tạo cụ
thành lãnh tụ, kéo cụ lại khi cụ muốn trốn, đem gần triệu con chiên miền Bắc
vào làm nền tảng cho cụ....thế mà gia đình cụ phản bội cụ Luận, thì không chết
cả nhà sao được ? Không lẽ các cụ không biết rằng giáo sỹ Cao Văn Luận là người
sứ giả của Giáo Hoàng La Mã điều hợp cuộc chiến sao ?
Cụ ơi, ngọn đuốc thiêng của ngài Thích Quảng
Đức... muốn cứu cụ, gia đình cụ, nhưng cụ lại bỏ lơ, khinh miệt. Cụ chỉ muốn “nước
lũ”, nên nước lũ cuốn phăng cả triều đại cụ.
Phật giáo chỉ có một nhu cầu là bình đẵng tôn
giáo, chứ có quyền gì mà lật cụ ? Giờ này nơi cõi thâm u nào đó, cụ có đọc lại
được lời này của cụ Luận không: “TNS Mansfield
cho tôi biết rằng hiện nay chẳng những dư luận báo chí Mỹ MÀ PHẦN LỚN CÁC NHÂN
VẬT CHÍNH PHỦ MỸ ĐỀU CHO RẰNG CHẾ ĐỘ ÔNG DIỆM LÀ MỘT CHẾ ĐỘ ĐỘC TÀI, GIA ĐÌNH TRỊ, CÔNG GIÁO TRỊ, KHÔNG ĐOÀN KẾT ĐƯỢC
TOÀN DÂN, ĐẨY NHỮNG KẺ ĐỐI LẬP QUỐC GIA ĐẾN BƯỚC ĐƯỜNG CÙNG PHẢI CHỐNG ĐỐI BẰNG
BẠO ĐỘNG, DO ĐÓ KHÔNG THỂ THẮNG ĐƯỢC CỘNG SẢN........MỸ SẼ BỎ RƠI ÔNG
DIỆM, NẾU KHÔNG PHẢI LÀ BỎ RƠI VIỆT NAM” (trang 347 [sđd])
● Tại
trang 353 [sđd], giáo sỹ Luận còn
nhắc cụ: “....ông
Fishell nói rõ rằng, nếu ông Diêm không thay đổi sâu rộng đường lối chính trị
của ông, thì nội trong năm 1963 MỸ PHẢI TÌM CÁCH LOẠI BỎ ÔNG DIỆM KHỎI SÂN KHẤU
CHÍNH TRỊ VN, VÀ BIỆN PHÁP THỦ TIÊU (to remove Diem) CÓ THỂ ĐƯỢC XÉT TỚI”.
Tất cả điều ấy cụ đã nghe rõ, nhưng cụ vẫn
ngoan cố vì Giáo Hội Công Giáo của cụ để chống lại, thách thức kẻ nuôi cụ là
một quốc gia toàn
Tin lành (Mỹ)!!!!!!!!!!!!!!!!, chứ Mỹ đâu phải vì Phật giáo.
Kính xin “Chúa Toàn Năng” rước linh hồn cụ một thời
lỡ dại VỊ CHÚA HY SINH.
BQK
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét