VÀI KỶ NIỆM VỚI CA SĨ HÀ THANH
Sư cô Chân Không (ghi nhanh)
Ca sĩ Hà Thanh lúc 16 tuổi. (Hình: Sư Cô Chân Không cung cấp)
Theo Wikipedia thì ca sĩ Hà Thanh tên thật là Trần Thị Lục Hà, sinh ở
Liễu Cốc Hạ, huyện Hương Trà, Thừa Thiên Huế. Cô là con thứ tư trong một gia
đình gia giáo có 10 anh chị em mà không một người nào đi theo con đường văn
nghệ, ngoài một người anh tỏ ra khuyến khích cô khi nhận thấy em mình có biệt
tài ca hát. Là một người theo đạo Phật, ngày nhỏ Lục Hà theo học trường nữ
trung học Ðồng Khánh và đã hát trong chương trình Tiếng Nói Học Sinh Quốc Học -
Ðồng Khánh trên đài phát thanh Huế.
Năm
1955, trong cuộc tuyển lựa ca sĩ do đài phát thanh Huế tổ chức, Lục Hà khi đó
mới 16 tuổi tham dự. Lục Hà đạt giải nhất với sáu nhạc phẩm rất khó, trong đó
có bài Dòng Sông Xanh, và tên bài hát đó đã trở thành nghệ danh của cô: Hà
Thanh. Hà Thanh tiếp tục học và có đi hát cho đài phát thanh Huế.
Năm
1963, trong chuyến vào thăm Sài Gòn, Hà Thanh đã được các trung tâm đĩa nhạc
Continental, Tân Thanh, Sóng Nhạc, Asia, Việt Nam mời thu thanh nhiều nhạc
phẩm. Năm 1965, Hà Thanh chính thức gia nhập sinh hoạt ca nhạc ở Sài Gòn. Cô
trở thành một trong những giọng ca hàng đầu của Sài Gòn khi đó. Vào giữa thập
niên 1960, tiếng hát Hà Thanh thường xuyên hiện diện trên các đài phát thanh
Sài Gòn, Quân Ðội, Tự Do, trong các chương trình đại nhạc hội... Cô rất nổi
tiếng với những nhạc phẩm của nhạc sĩ Nguyễn Văn Ðông như Hàng Hàng Lớp Lớp,
Chiều Mưa Biên Giới...
(Lời
người viết: Năm 1965, ca sĩ Hà Thanh đã đến hát cho sinh viên trường Thanh Niên
Phụng Sự Xã Hội của trường Ðại Học Vạn Hạnh nghe.)
Trong
giới văn nghệ Sài Gòn trước 1975, có nhiều người yêu thích Hà Thanh. Nhà thơ
Bùi Giáng từng làm nhiều thơ và viết sách ca ngợi nhan sắc của cô. Nhà văn Mai
Thảo là một người rất si mê Hà Thanh, ông đã từng từ Sài Gòn ra Huế để xin cưới
Hà Thanh, Tiến Sĩ Lê Văn Hảo cũng là người rất hâm mộ Hà Thanh. Năm 1970, Hà
Thanh kết hôn với Trung Tá Bùi Thế Dung của Binh chủng Thiết Giáp. Năm 1972,
hai người có một con gái là Kim Huyền.
Sau
năm 1975, Bùi Thế Dung phải đi cải tạo. Năm 1984 Hà Thanh cùng con gái được gia
đình bảo lãnh sang định cư tại miền Ðông Hoa Kỳ.
Tại
hải ngoại, năm 1988 Hà Thanh đã ghi tên theo Thiền Sư Thích Nhất Hạnh đi hành
hương 3 tuần lễ ở Ấn Ðộ. Khi đoàn lên núi Linh Thứu, Hà Thanh xin được quy y
lại với thiền sư và được cho pháp danh mới là Tâm Ca Lăng Tần Già, mặc dù cô đã
được quy y Phật hồi bé ở Huế.
Kinh
A Di Ðà kể rằng ở cõi Tịnh Ðộ mỗi lần chim Ca Lăng Tần Già hót lên thì người
nghe khởi chánh niệm, tiếp xúc ngay với Bụt, Pháp và Tăng của tự thân, và ý
thức rằng mình đang ở cõi Tịnh Ðộ. Ca Lăng Tần Già Hà Thanh cũng vậy, cô đã làm
đúng như lời thầy mong ước, cô chỉ trình diễn trong những đại hội Phật Giáo,
những đại nhạc hội lạc quyên giúp thuyền nhân ở các trại tị nạn, giúp cứu trợ
nạn nhân lũ lụt ở quê nhà, hay góp phần xây ngôi thiền đường này, hoặc ngôi bảo
tự kia... Tiếng hát cô bây giờ là hát vì mọi người, đem niềm vui cho người giúp
người bớt khổ, cô không còn hát cho riêng mình. Ðiều quan trọng là cô chỉ hát
những bài nhạc đạo giúp người ta tu tập, đúng như điều thầy của cô, Thiền Sư
Nhất Hạnh khi đặt tên cho cô và mong ước mỗi lần cô cất tiếng hát là thính giả
lại được tiếp xúc với Bụt, Pháp, Tăng của tự thân và phát khởi chánh niệm.
Năm
1990 Hà Thanh có đến thiền đường Hoa Quỳnh của Làng Mai tại Paris, tập hát với
nhạc sĩ Chí Tâm và sư cô Chân Không một số bài nhạc Phật Giáo mà thầy mới sáng
tác. Hôm sau, tại nhà hát lớn Palais de la Mutualité trước 2,200 người Việt Nam
cô đã trình diễn bài Ý Thức Em Mặt Trời Tỏ Rạng của Thiền Sư Nhất Hạnh và bài
Hải Triều Âm của nhạc sĩ Bửu Bác sáng tác. Giọng hát của Hà Thanh rất trong,
rất thanh và khi cất lên cao vút thì lại thật ấm và ngọt ngào, tỏa lan... ngân
xa như những tiếng chuông hay nhất xứ Huế.
Suốt
trong những năm 1990 đến 2000 khi Việt Nam còn cấm đoán nhạc vàng, Phật tử hay
chuyền nhau những băng cassette pháp thoại của thầy và rất ngạc nhiên thích thú
được nghe Hà Thanh hát những bài như Quay Về Nương Tựa, Tiếng Chuông Chùa Cổ,
Ba Sự Quay Về, Ðây Là Tịnh Ðộ, Ý Thức Em Mặt Trời Tỏ Rạng, Cẩn Trọng, Trầm
Hương Ðốt, trước và sau các bài giảng.
Năm
1997 Tâm Ca Lăng Tần Già Trần Thị Lục Hà - Hà Thanh tiếp thọ 14 giới Tiếp Hiện
với pháp hiệu là Chân Hỷ Ca.
Trong
một buổi pháp thoại cho đồng bào ở Hoa Kỳ, Thiền Sư Nhất Hạnh có đọc cho thính
chúng nghe bài thơ của thầy Bên Mé Rừng Ðã Nở Rộ Hoa Mai. Khi nghe lần đầu câu
“Thầy đi tìm con, từ lúc non sông còn tăm tối...” cô đã khóc và đã quyết tâm
phổ nhạc bài này với những nốt nhạc rất dân tộc, rất Việt Nam và đã nhiều lần
đến hát cho tăng thân Làng Mai nghe, và đã hát cho tăng thân nghe bài Bên Mé
Rừng Ðã Nở Rộ Hoa Mai, do chính cô phổ nhạc thật tuyệt vời, nhiều thiền sinh có
mặt ở khóa tu hôm đó đã khóc vì cảm động và hạnh phúc.
Năm
2011, Hà Thanh báo tin cô bị bệnh dư hồng huyết cầu, nhờ trị bệnh này đã bảy
tám năm nên bác sĩ đã giúp cô làm chủ được tình hình sức khỏe. Như mọi khi, cô
rất vui mừng mỗi khi nghe thầy ghé qua miền Ðông Hoa Kỳ và vẫn tiếp tục sẵn
sàng ngồi xe đi hơn 5 giờ đến thăm thầy ở Tu Viện Bích Nham của Làng Mai ở tiểu
bang New York. Cô đã mang tặng thầy cái CD chót mà Hà Thanh mới đặt nhạc mới
bài Sám Hối (thi kệ của Thầy Nhất Hạnh) mà cô mới viết nhạc lại (không phải
nhạc của Anh Việt) trong đó Hà Thanh lại thêm đoạn Thất Phật Diệt Tội Chơn
Ngôn, rất “ăn khách” nhất là khi Hà Thanh cất giọng lên như những tiếng chuông
khánh thanh tao nhất của nhà chùa!
Mới
cách đây hơn hai tháng, ngày 14 và 15 Tháng Chín, 2013, Hà Thanh có đến tận
Boston Park Plaza Hotel, chỗ mà thiền sư đang hướng dẫn một khóa tu hai ngày
cho 1,120 bác sĩ y khoa và tâm lý trị liệu do Ðại Học Harvard tổ chức để hát
cho thầy nghe bài Bên Mé Rừng Ðã Nở Rộ Hoa Mai một lần nữa. Các sư em tôi không
ngờ đó là lần chót Hà Thanh hát cho thầy và tăng thân nghe. Nhưng tôi thì vẫn
đang còn nghe vẳng vẳng ngay lúc này đây, cái giọng ngọt ngào ấy, trong như
những giọt sương mai long lanh, đầm ấm mà từ bi như tiếng chuông ngân xa, ngân
xa... thật xa biến cõi buồn phiền thành tịnh độ.
Lá
la là la lá... lá la là la lá... Lá la là la lá... lá la là la lá... la la...
là la...
“Qua
ngõ vắng, lá rụng đầy, tôi theo con đường nhỏ, đất hồng như môi son bé thơ...
Bỗng nhiên tôi cẩn trọng, từng bước chân đi...” Tiếng hát ấy của Hà Thanh như
những giọt lưu ly đang tung tăng reo vui, reo vui trong cõi tịnh độ bây giờ và
ở đây với chúng ta ngay giây phút này.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét