THĂNG TRẦM
CỦA “RỒNG PHU NHÂN” TRẦN LỆ XUÂN
“Miệng lưỡi độc
ác và dữ dội của Bà Ngô Đình Nhu đã đưa đến thảm họa
và đẩy nưóc Mỹ vào vũng lầy
chiến tranh Việt Nam”
Bài viết “Rise and Fall of the Dragon Lady”
của PETER
BRUSH
Việt dịch của
LND, Hình ảnh từ Internet
(Trích từ Nguyệt san “VIETNAM”, số tháng 10 năm 2009).
Tác
giả Peter Brush là một cựu sĩ quan Thủy
Quân Lục Chiến Mỹ, đã từng đóng quân ở Quảng Trị trong 2 năm 1967 và 1968. Sau
chiến tranh, ông đi học trở lại và tốt nghiệp Thạc sĩ Chính trị học. Hiện nay,
ông là Quản thủ Thư viện của Đại học Vanderbilt, tiểu bang Tennesse. Ông còn là
tác giả của nhiều công trình nghiên cứu giá trị khác về Việt Nam.
Trong lịch sử ngắn ngủi của
Nam Việt Nam, một người đàn bà đầy mưu mô tên là “Lệ Xuân” đã dùng tất cả mánh
lới để đưa mình lên đĩnh cao của quyền lực. Trong tiến trình đó, bà đã châm ngòi thù hận tôn giáo, ban hành
những luật lệ đạo đức khắt khe, âm thầm
nuôi dưỡng tham nhũng và làm cho người Việt lẫn các nước bạn đồng minh
công phẫn đến mức suốt đời bà bị gán hỗn danh là “Rồng Phu Nhân”. Đây là tên của một nhân vật
nữ qủy quái một cách tuyệt vời do họa sĩ Milt Caniff tạo ra năm 1934 trong loạt
chuyện tranh bằng hình “Terry and the
Pirates” nổi tiếng của Mỹ. Người thiếu phụ trẻ tuổi Trần Lệ Xuân đã trở
thành một bà Ngô Đình Nhu cố chấp, giữ vai chính trong một vỡ kịch phức tạp và
huyền bí làm cho nước Mỹ bị lôi vào một bẫy sập. Bà cũng cho thấy trước
những vị cay đắng của một thập niên tàn khốc tiếp theo sự ra đi của bà.
Trên cương vị là một người em dâu
của Tổng thống độc thân Việt Nam Cộng hòa Ngô Đình Diệm, bà Ngô Đình Nhu tự coi
mình là “Đệ Nhất Phu Nhân” và là
người đàn bà nổi tiếng và nhiều quyền uy nhất nước. Bản tính không ngại ngùng
những điều dị nghị và thích thú với tiếng tăm, Bà Nhu được Tổng thống Diệm ủng
hộ tối đa nhưng cũng bị Tổng thống John F. Kennedy và chính quyền nước Mỹ quá
sức chán ghét. Cuộc đời lên bổng xuống
trầm của Bà Nhu đã tượng trưng cho một bãi lầy mà chính sách ngăn chận Cộng sản
của Mỹ tại Đông Nam Á đã được xây dựng trong những năm đầu thập niên 1960.
Sinh năm 1924, cô Trần Lệ Xuân ra
đời và lớn lên từ một trong những gia đình giàu có và quý phái nhất Việt Nam.
Gia tài kếch sù của họ đã được xây dựng
từ nhiều năm phục vụ cho chính quyền thực dân Pháp. Cô ta có 20 người hầu
hạ trong căn nhà ở Hà Nội, nơi mà thân phụ của cô hành nghề luật sư. Cô Lệ Xuân
là một học sinh tầm thường nhưng giỏi tiếng Pháp mặc dù không viết được tiếng
Việt và không học hết bậc trung học. Cô không có một tuổi thơ vui vẻ vì cảm
thấy không có được tình thương của Mẹ, từ đó cô thường tranh cãi với Mẹ. Cô đã
muốn lấy chồng sớm để thoát ly khỏi vòng kềm tỏa của gia đình.
Ông Ngô Đình Nhu tuổi ngoài 20 ở Paris, học về văn hoá và thư
viện. Gia đình nhà Ngô đã đổi qua đạo Công Giáo từ thế kỷ 17. Thân phụ của ông
Nhu đã từng là cố vấn (Phụ Chính Đại Thần - LND) cho Hoàng đế của Việt Nam. Đầu
những năm 1940, ông Nhu trở về Hà Nội làm quản thủ thư viện Đông Dương. Thời kỳ
nầy, ông trở thành một người ngưỡng mộ Mẹ của cô Lệ Xuân qua phòng khách văn
chương của bà (là nơi, bắt chước theo phong cách người Pháp salon litéraire, các nhà trí thức tụ họp
để thảo luận những đề tài văn nghệ – LND). Trong khi ông Nhu đem sách vở đến và
dạy kèm tiếng La-Tinh cho cô Lệ Xuân thì cô gái 19 tuổi này lập ra một kế hoạch
để thoát khỏi vòng kềm kẹp của gia đình. Mặc
dù nhỏ hơn ông Nhu 14 tuổi, và cũng không yêu, bà đã đổi qua đạo Công Giáo và
lấy ông này năm 1943.
Ba năm sau khi hai người thành vợ
chồng, chiến tranh bùng nổ giữa Việt Minh và Pháp. (1)
Anh em nhà ông Nhu chống Cộng một
cách mạnh mẻ. Một người anh, là ông Ngô Đình Diệm, bị Việt Minh bắt giam và
nhốt tù một thời gian ngắn; một người anh khác, là ông Ngô Đình Khôi, bị Việt
Minh giết. Ông Nhu đã tìm cách tránh được chuyện bị bắt giữ nhưng bà Nhu thì
không thoát được. Bà và người con gái mới sinh (Lệ Thủy) bị Việt Minh bắt tháng
12 năm 1946 và giữ bốn tháng trong một ngôi làng hẻo lánh. Sau khi quân thực
dân Pháp tiến chiếm vùng này, gia đình bà được giải thoát và đoàn tụ với gia
đình rồi dời về sống trong thành phố nghỉ mát Đà Lạt trên Cao nguyên Trung
phần. Tại đây, ông bà Nhu đã ra một tờ báo và bắt đầu tổ chức yểm trợ cho ông
Diệm, khi đó được coi như là một lãnh tụ quốc gia chống Cộng đang lưu vong ở
Mỹ.
Năm 1953, ông Nhu dọn vào Sài
Gòn. Ông tổ chức biểu tình chống Pháp thực dân và Cộng sản. Ông cũng mưu đồ kế
hoạch để phá hoại những ủng hộ cho Hoàng đế Bảo Đại hầu nâng cao uy tín của
phong trào quốc gia do ông Diệm lãnh đạo. Ông Diệm khi ấy ở Pháp và đang tiếp
xúc với cộng đồng đông đúc người Việt đang lưu vong ở Paris. Vào tháng 3 năm
1954, khi một lực lượng Việt Minh hùng hậu đang đe dọa quân thực dân Pháp ở
Điện Biên Phủ, vua Bảo Đại - bị phần lớn dân Việt coi như bù nhìn của thực dân
Pháp - nhận ra là thực dân Pháp có thể sắp phải rời khỏi Việt Nam. Tháng 6 năm
1954, dựa trên sự ủng hộ ông Diệm của quần chúng Việt Nam, Bảo Đại phong ông
Diệm giữ chức Thủ tướng cho vua Bảo Đại.
Năm sau, ông Nhu tạo ra một kế
hoạch giúp ông Diệm thắng ông Bảo Đại trong cuộc tranh giành quyền lực: Tổ chức
một cuộc trưng cầu dân ý để dân chúng chọn một trong hai người. Lúc nầy, ông Nhu đã nắm quyền chỉ huy mật vụ để từ
đó có thể quyết định kết qủa cuộc trưng cầu dân ý ngày 23 tháng 10 năm
1955. Với kết qủa thắng khủng khiếp 98.2 %, ông Diệm đã “thắng” cuộc bầu cử
và bắt đầu thủ tục loại vua Bảo Đại, tuyên bố thành lập một nền Cộng hòa, tự xưng Tổng thống và bắt đầu một chế độ
độc tài. Vì kịch liệt chống Cộng sản, ông Diệm được chính quyền Eisenhower
sẵn sàng ủng hộ và viện trợ hàng trăm triệu Mỹ kim. Với ông Nhu ở bên cạnh, ông
Diệm đã hạ bệ tất cả các kẻ thù chính trị và xây dựng quyền hành của ông trong
vài năm sau đó.
Bệnh sùng bái lãnh tụ: Hình ông Diệm được
cho phép
bày bán chung với hình Phật, Chúa và Đức Mẹ
trên đường phố
Ông bà Nhu dọn
vào Dinh Độc Lập và kiểm soát mọi tiếp xúc của ông anh Tổng thống. Quyền lực
của hai ông bà Nhu trở nên vô giới hạn. Ký giả David Halberstam đã làm một so
sánh tương quan quyền lực này nếu ông
Diệm làm Tổng thống Mỹ thì ông Nhu sẽ có quyền kiểm soát tất cả báo chí của 50 tiểu bang, ông sẽ cầm
đầu các cơ quan C.I.A., F.B.I. và Quốc hội; ông sẽ cầm đầu cả hai Bộ Tư pháp và
Ngoại giao; ông cũng là người viết tất cả báo cáo cho Toà Bạch Cung (2).
Cả hai ông và bà Nhu đều là dân biểu
Quốc hội năm 1956, nhưng rất ít khi cả hai ông bà đi họp. (3)
Vì ông Diệm không có vợ, Bà Nhu
làm nhiệm vụ “Đệ Nhất Phu Nhân” với tất cả rình rang và uy quyền của chức vụ
này. Năm 1956, bà bắt đầu một chiến dịch quan trọng để thay đổi mối liên hệ gia
đình Việt Nam một cách sâu đậm. Sau khi Luật Gia Đình 1958 của Bà Nhu được bầu
thành luật thì đa thê, ly dị và ngoại tình trở nên bất hợp pháp. Đàn bà được
bình quyền với đàn ông trong nhiều lãnh vực. Nhiều ông Dân biểu trong Quốc hội
không đồng ý với những luật nầy của Bà Nhu và họ đã lên diễn đàn để đối chất. Bà Nhu đã giễu cợt ông Chủ tịch khối đa số
và gọi ông ta là “một con heo”. (5)
Chính sách đàn áp của chính quyền
đã giúp chế độ ông Diệm được vững mạnh nhưng
làm cho dân chúng dần dần xa lánh chế độ - và Việt Cộng đã khai thác cái ác cảm
này trong người dân. Cuối thập niên 1950, ảnh hưởng Việt Cộng đã lan rộng
đến mức tạo thành những khủng hoảng chính trị cho miền Nam.
Khuynh hướng cai trị độc tài của
Tổng thống Diệm nếu đã không gia tăng nhanh chóng là vì ông còn phải dựa vào
những anh em trong gia đình ông. Cả bốn
người anh em của ông đều nắm những vai trò quan trọng trong việc điều khiển Nam Việt Nam. Mặc dù nắm giữ uy quyền tối quan trọng, ông
bà Nhu không có một chức vụ chính thức gì trong chính phủ của Tổng thống Diệm.
Chức vụ chính thức của ông Nhu là Cố vấn
của Tổng thống. Bà Nhu cầm đầu Phong trào Phụ nữ Liên đới và chịu trách nhiệm
về mọi vấn đề phụ nữ một cách tổng quát. Dù vậy, càng ngày, ảnh hưởng và quyền
lực của ông bà Nhu càng gia tăng đến mức mà nhiều quan sát viên đã cho là ông Nhu có nhiều quyền hơn cả ông Diệm
vì ông có ảnh hưởng rất mạnh lên những suy tư của ông anh Tổng thống. Một số
quan sát viên khác thì cho rằng chính Bà Nhu mới là nhân vật thống trị trong
gia đình nhà Ngô. Càng ngày bà càng tìm cách dính dự vào những chuyện đi ra
ngoài địa hạt của chuyện phụ nữ và tìm cách để được ngang hàng với ông Tổng
thống. (6)
Nhà ngoại giao John Mecklin, làm
việc với cơ quan USIA (Phòng Thông Tin Mỹ) ở Việt Nam từ 1961 đến 1962, đã có
cơ hội được biết Tổng thống Diệm và ông bà Nhu một cách thân mật. Theo ông thì cả gia đình này đều bị bệnh thần kinh.
Thật như vậy, vì nhiều hành vi của họ lạ lùng đến mức người ta phải nghĩ là họ
muốn chết. Theo ông Mecklin, “một cách cơ bản, ông bà Nhu là thuốc độc đã
giết chết chế độ.” Bà Nhu là một “người
đàn bà dễ nổi nóng” muốn áp đặt giải pháp cho những vấn đề chính trị nhưng
hầu như bà luôn luôn kéo những vấn đề ấy theo chiều hướng đầy tai hại. Những
cuộc khủng hoảng ảnh hưởng đến quốc gia làm cho bà Nhu bị khích động một cách
mạnh mẽ, nhưng phản ứng của bà làm cho
chuyện trở nên tệ hại hơn. Bà không đẹp nhưng có một bề ngòai gây ấn tượng, đầy
nghị lực và có những sở thích quá độ. Thích phô diễn và cũng có máu khôi hài
nên bà Nhu là một người có sức nói chuyện thu hút, có khả năng diễn đạt. Theo
Mecklin, cách bà Nhu nói chuyện như “như
súng liên thanh nổ bằng tiếng Pháp hoặc tiếng Anh.” (7)
Trong khi nổi bất mãn với chính quyền ông Diệm càng ngày càng gia tăng, toà
Bạch Cung không có cách nào khác hơn là thúc đẩy ông Diệm cải tổ để nới rộng sự ủng hộ của quần chúng. Năm 1959, Đại sứ Mỹ
Elbridge Durbrow cố gắng thuyết phục ông Diệm tách bỏ ông Nhu và đem vào chính
quyền những nhân vật mới. (8) Tháng 11 năm 1960, các quân nhân thuộc
binh chủng Nhảy Dù của quân đội VNCH tổ chức đảo chánh ông Diệm cũng có cùng
một mục đích như vậy. Một trong những đòi hỏi đầu tiên của lực lượng Nhảy Dù là
bà Nhu phải dời ra khỏi Dinh Tổng thống. Theo một bản tin của tuần báo Time, bà Nhu đã hãnh diện khi biết được
đòi hỏi nầy. (9) Trong những giây phút đầu tiên của cuộc đảo chánh,
Tổng thống Diệm và hầu hết phụ tá trong Dinh Độc Lập đều muốn chấp nhận những
đòi hỏi phải thành lập một chính phủ mới. Chỉ một mình bà Nhu đã bác bỏ tất cả
những đề nghị thỏa hiệp và khăng khăng đòi chiến đấu chống đảo chánh đến cùng.
Cuối cùng ông Diệm kêu được những lực lượng vẫn còn trung thành với ông và chấm
dứt được cuộc đảo chánh của binh chủng Nhảy Dù. Hậu qủa của cuộc đảo chánh gần
thành công nầy là ảnh hưởng của bà Nhu
đã gia tăng một cách mãnh liệt làm mất tinh thần những kẻ thù của bà. Bàn
về sự kiện này, bà Nhu đã tóm tắt một cách châm biếm: “Trước đây thì họ không coi tôi ra gì. Nhưng bây giờ thì họ bắt đầu để ý
đến tôi. Và mỗi lần tôi nói điều gì thì họ lại lo âu.”
Trong khi xãy ra cuộc binh biến
đó, Đại sứ Durbrow đã đề nghị mời bà Nhu qua trú ẩn ở Toà Đại sứ Mỹ. Lời mời
này của ông Đại sứ đã làm cho bà Nhu đâm ra nghi ngờ có bàn tay đồng lõa của Mỹ
mặc dầu người Mỹ đã không bảo trợ cuộc đảo chánh nầy. Càng lúc ông Diệm và ông Nhu càng trở nên hoang tưởng làm cho chế độ
càng lấy thế phòng thủ và quần chúng càng trở nên xa lánh. Theo ký giả
Halberstam của nhật báo New York Times “Tất
cả chuyện gì sai quấy đều đổ tội lên đầu ông bà Nhu” và bà Nhu “đã trở thành mục tiêu của càng nhiều căm thù.”
(10).
Còn theo sử gia Joseph Buttinger thì “Nhu và vợ là hai người bị thù
ghét nhất Nam Việt Nam” (11).
Với Luật Gia Đình năm 1958, bà
Nhu vẫn coi là chưa đủ để bảo vệ đạo đức của người Việt Nam. Luật Bảo vệ Luân
Lý năm 1962 của Bà Nhu nhắm tấn công một số lớn hành vi khác như ngừa thai, thi
hoa hậu, cờ bạc, nhẩy đầm, đánh võ quyền Anh, đá gà và đá cá. Trẻ vị thành niên
bị cấm coi một vài loại phim hay kịch. Phù thủy và đồng bóng bị loại ra ngoài
vòng pháp luật. Đĩ điếm bị cấm (12). Dân chúng càng thích những điều
bị cấm đoán thì những đạo luật này càng làm cho bà Nhu bị ghét bỏ. Theo ký giả
Malcolm Browne của cơ quan thông tấn Associated Press (AP) tại Sài Gòn, bà Nhu
còn tuyên chiến với cả gia đình của chính bà. Năm 1962 bà đã làm cho chị của bà (Trần Lệ Chi) phải tìm cách tự tử. Năm
1963, bà tuyên bố từ bỏ cha mẹ của bà.
(13)
Mặc dù bà Nhu hãnh diện đã được
để ý trong vụ đảo chánh năm 1960, bà lại trở nên giận dữ khi bà và ông Nhu trở
thành mục tiêu trong vụ phản loạn thứ hai. Ngày 27 tháng 2 năm 1962, hai phi
công, đã được huấn luyện ở Mỹ, thuộc Không Quân VNCH lái hai chiếc khu trục
AD-6 cất cánh từ căn cứ Biên Hoà ở ngoại ô phía Bắc Sài Gòn. Trung úy Nguyễn
Văn Cử đã cố ý nhắm thả một trái bom ở cánh trái Dinh Tổng thống, nơi sinh sống
của gia đình ông bà Nhu. Khi bom nổ, ông Diệm đang đi trong một hành lang và
gần như bị hơi bom kéo đi một quãng dài. Ông Nhu không bị gì, Bà Nhu chỉ bị
trặc chân vì té cầu thang. Người đồng chí của Trung úy Cử là Trung úy Phạm Phú
Quốc bị súng phòng không bắn hạ máy bay (trên sông Sài Gòn) và bị bắt làm tù
binh.
Trung úy Cử đã dùng bom lửa
(napalm) và chất nổ để tấn công Dinh Độc Lập xong bay thẳng qua Cao Mên và được
hưởng quy chế tỵ nạn chính trị. Sau đó ông đã tuyên bố là lòng căm thù làm cho
ông tấn công Dinh Độc Lập đã đến từ gia đình ông Diệm nhiều hơn là từ chính ông
Diệm. Trung Úy Quốc bị giam cho đến khi cuộc đảo chánh thứ ba xẫy ra mới được
trả tự do. Sau đó cả hai phi công đều trở lại nhiệm sở phi công cũ của họ. (14)
Ông Diệm biết là ông cần viện trợ Mỹ để giữ vững ghế Tổng thống,
nhưng ông và ông bà Nhu muốn một loại viện trợ vô điều kiện. Nhà Ngô không bằng
lòng với sự hiện diện ngày càng lan rộng của người Mỹ trong nước họ - Bà Nhu
gọi một cách đanh đá là “chủ nghĩa Mỹ
quốc đáng sợ” – và họ sẵn sàng hành động để giới hạn chuyện nầy. Trước hết,
bà Nhu ra lệnh cho cảnh sát bắt những người đàn bà Việt Nam đi ngoài đường với
người Mỹ. (15) Theo ký giả Halberstam, nguyên tắc chính trị của bà Nhu
khá đơn giản: Nhà Ngô luôn luôn đúng, họ không bao giờ nên thỏa hiệp và không bao giờ
cần để ý đến những chỉ trích. (16) Về một mặt khác, người Mỹ
nghĩ họ đang là người nuôi dưỡng chế độ, đang huấn luyện cảnh sát và quân đội
VNCH, và cố vấn Mỹ bắt đầu chết vì chế
độ Diệm ở ngoài mặt trận. Người Mỹ nghĩ là họ có quyền đưa ra những lời
khuyên và họ chờ đợi chế độ Diệm nghe theo lời khuyên của họ.
Nhờ vào viện trợ của Mỹ, quân lực
VNCH đã tăng trưởng nhanh chóng. Nhưng đồng thời, quân số và hoạt động của Việt
Cộng cũng tăng trưởng nhanh chóng theo. (17)
Và chính các phần tử của quân đội VNCH
đã tấn công Dinh Tổng thống hai lần. Trong mối nghi ngờ lòng trung thành
của quân đội, ông Diệm bắt đầu áp dụng
những chiến thuật quân sự để làm yếu khả năng đảo chánh của quân đội hơn là để
chiến đấu chống Cộng sản một cách hữu hiệu. Theo ký giả Halberstam, cách
hành xử của bà Nhu đã làm cho mối liên hệ với các sĩ quan cao cấp càng trở nên
tệ hại, khi bà ở trong Dinh Tổng thống và ra lệnh cho họ như “người làm trong nhà.” Bà thường đối xử
với những người này như tôi tớ của nhà bà. (18)
Tổng thống Diệm và ông Nhu theo
đạo Công giáo trong khi đa số dân Việt Nam theo đạo Phật. Vì tình trạng đảng phái đối lập ở miền Nam bị cấm đoán
(giống như chế độ Cộng sản ở miền Bắc), đạo Phật trở thành một phương tiện để
cho những bất mãn được phát lộ. Anh của Tổng thống Diệm là ông Ngô Đình Thục,
Tổng Giám mục địa phận Huế, thành phố trung tâm của đạo Phật ở Việt Nam. Khoảng
đầu năm 1963, người ta tổ chức một lễ mừng 25 năm (Ngân Khánh – LND) ông Thục
lên chức Tổng Giám mục. Cả hai lá cờ
Công giáo Vatican và cờ quốc gia Việt Nam đều đã được treo khắp nơi. Đây là một
sự vi phạm luật đương thời chỉ cho phép cờ quốc gia được treo ở những nơi
công cộng. Một thời gian ngắn sau đó là lễ mừng Phật Đản Sanh thứ 2,587 và Phật
tử ở Huế muốn treo cờ Phật giáo. Khi chính quyền ông Diệm ra lệnh cấm treo cờ,
hàng ngàn Phật tử biểu tình phản đối và chín người đã bị quân của chính quyền
bắn chết. Sau biến cố này, Đại sứ Mỹ William Trueheart đã thúc dục ông Diệm hãy
làm hòa với các Phật tử bằng cách chấp nhận lỗi lầm, đền bù cho gia đình những
nạn nhân và công khai xin lỗi về chuyện này. Thay vì làm như vậy, chính quyền
đã đổ lỗi cho Việt Cộng. Khi Phật tử tiếp tục xuống đường phản đối, chính quyền
ra lệnh cấm biểu tình. Và đó là khởi đầu của cuộc khủng hoảng Phật giáo làm
nghiêng ngữa chế độ.
Sau khi nhận thấy những phản ứng
của chính quyền không thỏa mãn những đòi hỏi của Phật giáo, một số tăng ni bắt
đầu một loạt phản đối bằng cách tuyệt thực. Phong trào phản đối ở Huế trở nên
bạo động và quân của chính quyền chống trả trở lại. Những cuộc biểu tình của
Phật tử chống chính quyền càng lúc càng lan rộng một cách nhanh chóng trên toàn
quốc. Ngày 11 tháng 6 năm 1963, một vị sư già ngồi xuống trên một ngả tư đường
gần chùa Xá Lợi. Một vị sư khác đổ xăng lên người ông ta, vị sư già châm một
que diêm, và ngọn lửa bùng lên trên thân thể ông. Đó là Hoà thượng Thích Quảng
Đức, người đầu tiên trong bảy vị sư đã tự thiêu để phản đối chế độ Ngô Đình
Diệm.
Những vụ tự thiêu làm choáng váng
các viên chức Mỹ và họ đã áp lực ông Diệm hãy tìm một cách nào để dàn xếp cuộc
khủng hoảng. Muốn chứng tỏ mình là một người sắt đá, bà Nhu vênh váo kêu gọi
cần phải đập các nhà sư “mười lần hơn nữa”
và miệt thị những cuộc tự thiêu là “những màn nướng sư” (monk barbecue
show) (19) Bà Nhu còn châm thêm dầu vào lửa với lời nhạo báng: “Nếu
các Phật tử muốn có thêm một cuộc nướng thịt, tôi sẽ hân hoan cung cấp dầu xăng
và một que diêm.”(20) Cuối cùng, người Mỹ cũng ép được ông
Diệm đi gặp các lãnh tụ Phật giáo và ông đã đưa ra một thông cáo hoà giải
chung. Ngay khi biết được chuyện này, bà
Nhu đã chê ông Diệm là hèn nhát và mềm như “con
sứa”, dù ông chỉ quyết định đi điều đình với các Phật tử.(21)
Mặc cho những lời tuyên bố của
ông Diệm, lập trường của hai bên trở nên cứng rắn hơn. Khởi đầu, những phản đối
của Phật giáo có tính cách tôn giáo nhưng càng lúc càng trở nên chính trị và càng được quần chúng ủng hộ. Ông Nhu
nói các Phật tử là những người nổi loạn và phong trào của họ bị Cộng sản xâm
nhập. Tổng thống Diệm và ông bà Nhu muốn nghiền nát phong trào Phật giáo nhưng
bị người Mỹ kềm chế. Người Mỹ bày tỏ
lòng tin vào tự do tín ngưỡng và thúc dục chính quyền ông Diệm cần phải cải tổ.
Cuộc khủng hoảng Phật giáo ngày càng trầm trọng cho đến mùa thu năm 1963. Ông
bà Nhu than phiền là Tổng thống Diệm quá mềm yếu với Phật giáo.và tin đồn loan
ra là quân đội – và cả ông bà Nhu – đang
âm mưu những kế hoạch đảo chánh để đẩy ông Diệm ra khỏi chính quyền.
Đêm 21 tháng 8 năm 1963, ông Nhu,
vốn xem Lực Lượng Đặc Biệt (LLĐB) như là
đạo quân riêng của ông ta, đã ra lệnh cho hàng trăm lính LLĐB dùng súng,
lựu đạn và lựu đạn cay tấn công chùa Xá Lợi. Phật tử đã phòng thủ phía trong
chùa nhưng sau hai giờ chống trả, hơn 100 nhà sư đã bị bắt và đem giam ở một
nơi khác. Trong một cuộc phỏng vấn ngày hôm sau cuộc tấn công chùa này, ký giả
Halberstam đã mô tả bà Nhu “ở trong một
trạng thái hớn hở, nói năng ào ào như một nữ sinh sau một buổi nhảy đầm.”
Bà nhởn nhơ nói với người phóng viên là chính quyền đã nghiền nát nhóm “Phật tử
Cộng sản” và cho biết là vụ tấn công này là “ngày vui nhất đời tôi kể từ ngày chúng tôi nghiền nát nhóm Bình Xuyên
năm 1955.” (22)
Nhưng vụ này không phải là ngày
vui nhất đời của người Mỹ vì họ là những
người cung cấp tiền và huấn luyện Lực lượng Đặc biệt Việt Nam để được dùng
trong công tác chống lại quân phiến loạn Cộng sản chứ không phải để tấn công
chùa chiền. Đến thời điểm này, các viên chức Mỹ bắt đầu thảo luận về khả
năng của một cuộc đảo chánh tổ chức bởi những tướng lãnh bất đồng chính kiến.
Ngày 10 tháng 9, bà Nhu khởi đầu
một chuyến công du đi Âu châu và Mỹ quốc để giải thích “âm mưu kỳ quái của Cộng
sản để bóp nghẹt Việt Nam Cộng Hòa.” Bà cũng chế nhạo những báo cáo nói là Mỹ
có thể giảm bớt viện trợ để phản đối sự đàn áp của chính quyền nhà Ngô. (23)
Khi chính quyền Kennedy thực sự cắt đứt
ngân khoản 3 triệu Mỹ kim dành cho Lực Lượng Đặc Biệt cho đến khi họ trở ra mặt
trận, bà Nhu tố cáo điều đó là “một
hành động phản bội.” (24) Ngày 22 tháng 9, khi đến La Mã (Roma, thủ
đô nước Ý) bà gọi một cách chế nhạo các sĩ quan cố vấn Mỹ ở Việt Nam là những “lính đánh thuê con nít.” (25)
Ngày 7 tháng 10, khi bà đến Nữu Ước, không có một quan chức liên bang, tiểu
bang hay thành phố nào ra đón tiếp. Ngày 18 tháng 10, khi đến thủ đô Hoa Thịnh
Đốn, bà tố cáo chính quyền Kennedy giảm thiểu viện trợ cho Viêt Nam Cộng Hòa là
phản bội. (26)
Trong khi đó tại Sài Gòn, các
tướng lãnh dưới quyền lãnh đạo của tướng Dương Văn Minh, sau khi đã được các
viên chức Mỹ bảo đảm là sẽ không can thiệp, đã tổ chức một cuộc đảo chánh lần thứ ba vào ngày 1 tháng 11 để lật
đổ Tổng thống Diệm. Lần nầy [lần thứ ba của quân đội], cuộc đảo chánh đã thành
công với kết qủa là cái chết thê thảm của hai ông Diệm và Nhu. Khi nghe tin nầy, niềm vui của dân Sài Gòn
bùng nổ một cách tưng bừng. Một nhóm người dùng một dây sắt từ một tàu thủy
đang đậu ngay bến tàu để kéo sập tượng bà Nhu. (27) Theo ký giả
Halberstam, nếu lúc đó mà bà Nhu còn ở Sài Gòn, các tướng đảo chánh sẽ phải gặp
rất nhiều khó khăn để ngăn cản sự cuồng nộ của dân chúng muốn treo cổ bà. (28)
Tượng Hai Bà Trưng, vì được lệnh điêu khắc theo vóc dáng và khuôn mặt của hai mẹ con bà Nhu, nên đã bị sinh viên và dân chúng kéo sập sau ngày 1-11-1963. Phần cái đầu của tượng, giống khuôn mặt bà Nhu, được chở trên xe xích lô máy đi bêu diếu khắp Sài Gòn
Trong những ngày đó, tại Beverly
Hills, một bà Nhu quẫn trí đã kết tội một cách cay đắng chính quyền Mỹ đã kích
động và yểm trợ vụ đảo chánh. Khi được hỏi bà có muốn xin tỵ nạn chánh trị tại
Mỹ, bà đã trả lời: “Không bao giờ! Tôi không thể nào sống trong một quốc gia có
những người đã đâm vào chính quyền của tôi.” (29) Rồi bà cùng các
con bay qua La Mả sống ẩn dật trong một tu viện. Theo một bản tin trong nhật
báo New York Times, sau năm tuần công du tại Mỹ, bà đã để lại một mớ hóa đơn
(khách sạn, tiệm ăn, nhà hàng, … - LND) trị giá hàng ngàn Mỹ kim không có ai
trả. (30)
Những nhà lãnh đạo trong chính
quyền mới ở Sài Gòn đã hành động nhanh chóng để xóa sạch những ảnh hưởng độc
hại của bà Nhu. Ngày 15 tháng 11, chính quyền Sài Gòn vô hiệu hóa thẻ thông
hành của bà, và một tháng sau họ hũy bỏ hai bộ luật luân lý và gia đình không
ai ưa của bà Nhu. (31)
Ba tuần sau vụ đảo chánh, cảm
thấy không chịu được đời sống ẩn dật, bà Nhu bán cho một nhà xuất bản Pháp độc
quyền hồi ký của bà trên phim, trên truyền hình, trên báo chí. (32)
Bà lại bắt đầu những chỉ trích công khai đối với nước Mỹ. Bà gọi Đại sứ Henry
Cabot Lodge là một “bà vú em loạng quạng” muốn trở thành một ông “toàn quyền” của Việt
Nam Cộng Hoà. (33) Ngày 13 tháng Giêng năm 1964, bà Nhu lên tiếng
yêu cầu tổ chức Liên Hiệp Quốc mở một cuộc điều tra cuộc đảo chánh tháng 11 và tỏ ý nghi hoặc một cách lạ lùng là chồng bà
và ông Diệm vẫn chưa chết.(34) . Tháng sau đó, chính quyền Sài
Gòn đặt bà ra ngoài vòng pháp luật và ra thông tư để bắt giữ bà. (35)
Tháng 3 năm 1964, bà Nhu cho lưu hành một bản tuyên bố dài 16 ngàn chữ để tấn
công Tổng thống Kennedy, người đã bị ám sát ngày 22 tháng 11 năm 1963, và kết án nước Mỹ là Phát-xít và Cộng sản.
Tháng 6 năm 1964, bà Nhu nộp đơn
xin chiếu khán để vào thăm nước Mỹ nhưng bị từ chối theo yêu cầu của Đại sứ
Cabot Lodge. Tại La Mã, bà Nhu dọn về sống cùng một chỗ với Tổng Giám mục Ngô
Đình Thục. Trong khi tuyên bố là bà rất ghét báo chí Mỹ nhưng bà vẫn đồng ý
tiếp các ký giả theo các điều kiện: Phải trả 1,000 Mỹ-kim để chụp hình, 1,500
Mỹ kim để phỏng vấn và chụp hình. Và khi phỏng vấn thì phải chụp hình. (36)
Trong khi nước Mỹ càng lúc càng
lún sâu vào vũng lầy của một cuộc chiến tranh nguy hiểm ở Việt Nam và những cuộc
đảo chánh lật đổ một loạt chính quyền ở Sài Gòn, hình ảnh một người đã từng một
thời là bà “Rồng phu Nhân” đáng sợ và đầy uy quyền đã trở nên nhạt nhòa, gia
sản của bà lụn bại và cuộc đời bà sa sút thành một bi hài kịch thê thảm.
Dù được sinh ra từ một trong
những gia đình quan trọng tại Việt Nam, trong thập niên 1970s, bà đã sống trong
một biệt thự tại La Mã, một căn nhà được mô tả là đã “tàn tạ”. Nhà của bà bị
trộm nhiều lần (38). Bà dành thì giờ để làm vườn và viết lách.. Dầu
vậy, nhà bà cũng đã bị trộm viếng nhiều lần. Năm 1967, cô gái Ngô Đình Lệ Thủy
qua đời trong một tai nạn xe hơi (ở Paris) [LND-Em gái là Ngô Đình Lệ Quyên cũng qua đời trong một tai nạn xe hơi ngày 16-4-2012 tại Ý]. Tháng 7 năm 1986, em trai của bà,
ông Trần Văn Khiêm, bị kết tội cố sát cha mẹ già là ông bà cựu Đại sứ Trần Văn
Chương (37) tại tư gia ở thủ đô Hoa Thịnh Đốn.
Theo tin tức của báo chí, năm
1978 bà Nhu tuyên bố là đang viết gần xong một cuốn lịch sử của VNCH “từ vị thế
của một người ở trong cuộc.” Không có ai còn sống mà có một cái nhìn tốt hơn bà
Nhu về sự thăng trầm chế độ ông Diệm và thời kỳ nước Mỹ bắt đầu dính dự vào một
cuộc chiến tranh lâu dài nhất với nhiều tranh cãi nhất. Không có người đàn bà Việt Nam nào nhiều uy quyền hơn, tạo nhiều tranh
cãi hơn và cũng bị khinh miệt nhiều hơn bà Ngô Đình Nhu.
Khi viết bài này, Bà Nhu đang
sống ở La Mã [LND-Bà Nhu qua đời trong một bệnh viện tại Roma ngày 24-4-2011] và, đáng tiếc thay là cuốn sách của bà vẫn chưa được xuất bản.
PETER BRUSH
Để tìm hiểu thêm, xin đọc:
David
Halberstam, The Making of a Quagmire (NY: Random House, 1965) và John
Mecklin, Mission in Torment; an Intimate Account of the U.S. Role in Vietnam
(Garden City, N.Y.: Doubleday, 1965).
Cước chú:
1 Để có thêm chi tiết về thời
trẻ tuổi của Bà Nhu, xin xem “The Queen
Bee”, Time, August 9, 1963, p. 22. “Ngo Dinh Nhu, Madame (Tran Le Xuan)” by
Arthur T. Frame in Encyclopedia of the Vietnam War: A Political, Social, and
Military History, Spencer C. Tucker, ed. NY: Oxford University Press, 1998, p.
293.Edward Miller, “Vision, Power, and Agency: The Ascent of Ngo Dinh Diem,
1945-54.” Journal of Southeast Asian Studies, Vol. 35, No. 3, October 2004, p.
448.
2 David Halberstam, The Making of a Quagmire (NY: Random
House, 1964), p. 57.
3 Robert Scigliano, South Vietnam: Nation Under Stress
(Boston: Houghton Mifflin Co., 1963), p. 43.
4 Halberstam, p. 56.
5 Scigliano, p. 45.
6 Scigliano, pp. 59-60.
7 John Mecklin, Mission in Torment: An Intimate Account of
the U.S. Role in Vietnam (Garden City, NY: Doubleday, 1965), p. 37, 43, 48.
8 Robert Shaplen, The Cult of Diem, New York Times, May
14, 1972, p. SM 16.
9 “The Queen Bee,” Time, August
9, 1962, p.21.
10 Halberstam, pp. 48-49.
11 Joseph Buttinger,
Vietnam: A Political History (NY: Frederick A. Praeger, 1968), p. 447.
12 Malcolm W. Browne, The New Face of War: A Report on a Communist
Guerrilla Campaign (London: Cassell, 1965), p. 170. New York Times,
February 4, 1962, p. 3.
13 Browne, p. 170.
14 New York Times, February 28,
1962, p. 1, and New York Times, March 1, 1962, p. 1.
15 Browne, 256.
16 Halberstam, pp. 65-66.
17 Andrew F. Krepinevich, Jr., The Army and Vietnam (Baltimore: Johns
Hopkins University Press, 1986), pp. 58-59, 61-63.
18 Halberstam, p. 53.
19 New York Times, August 25,
1963, p. E1.
20 Mecklin, p. 178.
21 Halberstam, p. 212.
22 Halberstam, p. 235.
23 Washington Post, September
10, 1963, p. A9.
24 New York Times, October 23,
1963, p. 4.
25 Washington Post, September
23, 1963, p. A28.
26 New York Times, October 19,
1963, p. 6.
27 Seth Jacobs, America’s Miracle Man in Vietnam
(Durham, NC: Duke University Press, 2004), p. 2.
28 Halberstam, p. 55.
29 New York Times, November 2,
1963, p. 1.
30 New York Times, November 16,
1963, p. 6.
31 Washington Post, November
29, 1963, p. A6.
32 Washington Post, November
16, 1963, p. A9, New York Times, December 19, 1963, p. 9.
33 New York Times, December 16,
1963, p. 8.
34 New York Times, January 14,
1964, p. 3.
35 New York Times, February 26,
1964, p. 2.
36 Washington Post, November
30, 1965, p. B3.
37 Washington Post, April 24,
1987, p. C2.
38 Washington Post, October 19,
1987, p. A1; New York Times, November 2, 1986, p. 23; “Dragon Lady”, Newsweek, June 5, 1978, p. 16.
[Source: VIETNAM ,
October 2009 - một vài hình lấy từ Internet]
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét