NHÀ THƠ TRẦN ĐĂNG KHOA
NÓI VỀ THIỀN SƯ THÍCH NHẤT HẠNH
Trần Đăng Khoa
Có lẽ với đông đảo người đọc, Thiền sư Thích Nhất Hạnh không còn
xa lạ. Ông là một trong những đại Thiền sư nổi tiếng nhất thế giới, người được
các Phật tử xem như là một vị Phật sống tái thế. Những cuốn sách của ông, những
bài thuyết pháp của ông được lưu truyền trên khắp hành tinh. Từ những năm bảy
mươi của thế kỷ trước, ông đã là ứng cử viên của Giải Nobel hòa bình.
Tôi biết ông có phần muộn hơn, nhưng cũng trước Hoàng Anh Sướng đến cả hàng
chục năm.
Dịp ấy đang độ xuân. Như mọi người dân Việt, tôi đưa vợ con đi lễ
chùa Bồ Đề (Gia Lâm, Hà Nội). Ngôi chùa này, Thiền sư Thích Nhất Hạnh và tăng
đoàn Làng Mai đã từng đến thuyết pháp. Thế rồi, trong lúc chờ vợ hóa vàng, tôi
dắt con gái đi dạo chơi vãn cảnh chùa. Tôi thực sự ngạc nhiên khi nhìn thấy
trong cửa hàng bán Kinh Phật cùng sách Tử vi bói toán, có rất nhiều đĩa CD
thuyết pháp của Thiền sư Thích Nhất Hạnh, cả đĩa hình, đĩa tiếng, nhưng đều bán
đồng loạt một giá như nhau, và bán rất rẻ, chỉ có hai ngàn đồng một đĩa. Số
tiền ấy không đủ mua một gói kẹo lạc hay một mớ rau muống. Nhưng nhờ với giá rẻ
như thế mà một em bé đánh giầy lang thang cơ nhỡ hay một bà hành khất cũng dễ
dàng có được cả một buổi thuyết pháp của một vị Thiền sư lừng danh thế giới.
Tôi mua một vài đĩa về nhà nghe thử. Nghe cũng vì tò mò. Nhưng nghe rồi, tôi
bắt đầu mê các bài thuyết pháp của ông. Tôi rất kinh ngạc khi trong các bài
pháp thoại của vị Thiền sư nổi tiếng thế giới mà lại không thấy chùa, không
thấy Kinh, không thấy cả Phật nữa, chỉ toàn những chuyện đời thường của mình,
của gia đình mình, của những người thân. Nó vô cùng giản dị như muôn mặt của
đời sống. Thiền sư hướng dẫn giúp ta làm sao có được sự an lạc, thảnh thơi giữa
đời sống bộn bề những lo toan, hờn trách. Làm thế nào để có thể đứng vững trước
bao nhiêu bão táp, mưa giông, bon chen, đố kỵ. Rồi cách ứng xử để lập truyền
thông với bố mẹ, vợ chồng, con cái, bạn bè, để có tình yêu thương đích thực, để
được hiểu và được thương. Đặc biệt, ta cần phải làm gì khi người thân mất?
Người mất thì họ đi về đâu? Tôi rất thích lối diễn giải của Thiền sư Thích Nhất
Hạnh. Ông bắt đầu câu chuyện từ một giọt mưa. Giọt mưa rơi xuống phiến đá. Ta
nhìn thấy rõ giọt nước ấy. Nó long lanh sáng. Rồi nó thẫm dần như một chấm nâu.
Ta nhắp đi, ngoảnh lại, không còn thấy nó nữa. Lại nghĩ, giọt mưa đã chết. Nó
đã biến khỏi mặt đất. Nhưng không! Giọt mưa không chết. Nó cũng không biến đi.
Nó vẫn đang tồn tại. Nhưng tồn tại trong một hình dạng khác. Nó đã thành một
đám mây che mát trên đầu ta. Rồi từ mây, nó hóa tiếp cơn mưa, tưới mát lành cả
mặt đất.
Cũng tương tự như thế, khi bố mẹ ta chết, bố mẹ cũng có mất đâu. Bố mẹ vẫn tồn
tại, nhưng tồn tại ở một dạng khác. Bố mẹ vẫn luôn ở trong ta, trong từng tế
bào cơ thể ta. Không cần phải xét nghiệm ADN, ta chỉ đứng trước gương. Thấp
thoáng sau gương mặt ta là gương mặt bố mẹ, gương mặt của ông bà, và xa hơn nữa
là các cụ kỵ, tổ tiên ta. Tổ tiên vẫn luôn hiện hữu ở ngay trong ta. Vậy thì ta
phải sống thế nào, tu thế nào để gương mặt ta luôn sáng đẹp. Gương mặt ta sáng
đẹp, tâm hồn ta sáng đẹp, thì gương mặt bố mẹ, ông bà, tổ tiên cũng sáng đẹp.
Bàn được đến thế là sâu sắc lắm!
Tôi cũng rất ám ảnh bởi câu chuyện của Thiền sư Thích Nhất Hạnh về
một người lính Mỹ. Anh tham trận ở Việt Nam. Trong một trận càn, anh đã giết
một đứa trẻ con. Đứa trẻ hoàn toàn vô tội. Vì thế, anh ân hận, dằn vặt và đau
khổ. Nhiều người lính khác cũng thế. Đó là những người tốt. Chỉ những người tốt
mới biết ân hận. Trở về Mỹ, họ mắc một căn bệnh - bệnh hội chứng chiến tranh
Việt Nam. Có người bị tâm thần, không còn sống được bình thường, cũng không có
bệnh viện nào chữa khỏi. Họ tìm đến Thiền sư Thích Nhất Hạnh, học một khóa tu
của Ngài.
Thiền sư bảo, dẫu sao anh cũng đã giết người. Bây giờ, anh có dằn vặt, ân hận
hay đổi cả mạng sống của mình thì đứa trẻ ấy cũng không thể sống lại được nữa.
Tội của anh rất nặng. Nhưng anh vẫn có thể thoát được nghiệp chướng. Đứa trẻ
không sống lại được, nhưng vẫn còn rất nhiều những đứa trẻ khác đang nguy kịch.
Chúng đang đói khát và tật bệnh. Chúng sẽ chết nếu như không được cứu. Vậy thì
anh hãy cứu chúng đi. Anh cứu được một đứa trẻ thoát khỏi cái chết là anh đã
giải được nghiệp rồi. Anh cứu được đứa thứ hai, thứ ba, thứ tư..., anh sẽ thành
vị Bồ Tát. Và như thế, ngay cả những kẻ tội đồ cũng có thể thành được Bồ Tát,
nếu biết tu tập.
Người lính ấy bỗng như được giải thoát. Anh đã khỏi hẳn bệnh. Đã khỏe mạnh trở
về được với đời sống thường ngày. Rồi anh đi làm việc thiện. Không phải anh cứu
được một đứa trẻ thoát khỏi cái chết mà anh cứu được hàng trăm đứa trẻ bất hạnh
ở Việt Nam và ở khắp nơi trên thế giới.
Tôi tìm mua các cuốn sách về Phật, các bài Kinh, rồi các bài giảng
của các Đại đức, Hòa thượng khác. Nhưng phải nói thật, khi đã nghe Thiền sư
Thích Nhất Hạnh thuyết pháp rồi thì rất khó nghe các vị sư khác. Nhiều khi, tôi
còn thấy dị ứng. Có vị sư giảng Phật pháp mà mắt cứ long lên sòng sọc, giọng
vỏng vót, gắt gỏng, đầy sân hận. Có vị vừa giảng vừa trêu ghẹo mấy nữ Phật tử
ngồi dưới. Có vị lại còn tạo sự hấp dẫn bằng cách kể những câu chuyện tiếu lâm
rất tục tĩu, bợm trợn, kể cả chuyện Đậu phụ làng cắn đậu phụ chùa. Giảng Phật
pháp, hướng người ta đến với đạo Phật, lại mang chùa mang sư ra diễu thì ai còn
tin Phật, tin sư nữa đây?
Tôi lại phải trở về với Thiền sư Thích Nhất Hạnh. Lại sưu tầm các
đĩa ghi hình những bài pháp thoại của ông. Rồi tôi lọ mọ chuyển các đĩa CD, VCD
bài giảng của ông ra MP4, MP3. Tôi đưa vào các Ipod, Ipad rồi tặng bạn bè và
người thân của mình. Nhà báo Hoàng Anh Sướng là người đầu tiên tôi tặng món quà
quý đó. Tôi biết anh là nhà báo có tài. Anh cũng rất giỏi thuyết giảng. Nhiều
bài viết, bài nói của Hoàng Anh Sướng về Trà đạo, về tâm linh, ngoại cảm rất
hay, rất hấp dẫn. Bản thân tôi cũng đã viết bài giới thiệu tập sách “Bùa ngải
xứ Mường” của anh. Tôi bảo Sướng: "Chú
nghe đi. Trong này có hàng ngàn bài hát. Hàng chục cuốn tiểu thuyết đặc sắc của
thế giới phát trong chương trình Đọc chuyện đêm khuya của Đài Tiếng nói Việt
Nam. Nhưng trước hết, chú hãy nghe phần của Thầy Nhất Hạnh. Nhiều lắm. Nghe các
bài thuyết pháp trước rồi nghe các truyện dài của thầy sau".
Lúc bấy giờ, Hoàng Anh Sướng đang say mê nghiên cứu các nhà ngoại cảm. Anh lầm
lụi vượt rừng, vượt núi cùng họ đi tìm mộ liệt sĩ, rồi nghiên cứu các cuộc gọi
hồn. Trông anh lúc nào cũng tất tả, bận rộn. Người lúc nóng, lúc lạnh, lúc vui,
lúc buồn. Có lúc cũng đau khổ vì sự hục hặc của các nhà ngoại cảm với nhau. Tôi
hỏi : "Chú đã nghe chưa? Nghe Thầy Nhất Hạnh thuyết pháp chưa?".
"Em nghe rồi. Nhưng cứ nửa chừng lại
bỏ. Ông cụ ề à quá. Cứ tháng Năm một câu, tháng Mười một câu. Oải vô cùng!".
Tôi biết mình thật vô duyên. Muốn hướng người thân đến với Phật pháp. Nhưng mặt
mình trông cứ gian gian. Làm sao người đời tin được. Người nhẹ dạ còn chả tin
thì làm sao thuyết phục được một cây bút sắc lẹm như Hoàng Anh Sướng!
Câu chuyện bỏ lửng đó. Tôi và Hoàng Anh Sướng vẫn gặp nhau thường xuyên nhưng
không bàn đến chuyện ấy nữa. Anh cũng quẳng cái Ipod 160 GB tôi tặng ở xó xỉnh
nào mất rồi. Tôi không hỏi mà anh cũng chẳng quan tâm.
Thế rồi mùa hè năm 2013, đột ngột anh khoe với tôi: "Thiền sư Thích Nhất Hạnh mời em sang Mỹ ba
tháng tham dự những khóa tu và buổi thuyết pháp của thầy dọc nước Mỹ”. “Thế thì chú đi ngay” - Tôi bảo Sướng. “Tuyệt lắm đấy. Bận gì cũng hãy bỏ hết. Đây
là cơ hội ngàn năm có một. Chú phải đi ngay!”.
Quả như sự tiên đoán của tôi. Chuyến đi ấy vô cùng thú vị. Cuộc
gặp gỡ giữa nhà báo Hoàng Anh Sướng với Thiền sư Thích Nhất Hạnh như có sự dẫn
dắt, sắp đặt của Trời, Phật. Anh có rất nhiều tư liệu quý về Thiền sư Thích
Nhất Hạnh do tôi cung cấp trước đó, nhưng vì không chịu nghe nên đến khi tiếp
xúc với Thiền sư tại Mỹ, anh vẫn là kẻ tay không. Anh hoàn toàn tinh khiết như
một trang giấy trắng. Và rồi, suốt ba tháng theo chân Thiền sư Thích Nhất Hạnh
dọc nước Mỹ, anh đã tự khám phá tầm vóc lồng lộng của Thiền sư.
Anh kinh ngạc khi thấy người dân khắp nơi trên hành tinh đổ về
nước Mỹ nghe Thiền sư thuyết giảng Phật pháp. Trong số hàng ngàn người nghe đó
có những nhà chính trị nổi tiếng, những nhà khoa học lỗi lạc từng được trao
giải Nobel. Trình độ, địa vị xã hội và số phận của mỗi người cũng rất khác nhau
nhưng họ đều sùng kính Thiền sư, coi Thiền sư như một vị Phật sống. Anh cũng
ngạc nhiên khi biết mỗi giờ thuyết giảng của Thiền sư được trả rất nhiều tiền.
Nhưng Thiền sư sống vô cùng đạm bạc. Tài sản và vật dụng của Thiền sư chẳng có
gì đáng giá. Số tiền khổng lồ ấy, Thiền sư dùng để nuôi hàng ngàn đệ tử trong
Tăng đoàn, rồi làm từ thiện cho những người bất hạnh ở khắp nơi trên thế giới.
Ở Việt Nam, những năm bao cấp, rất nhiều nghệ sĩ nghèo khổ đã nhận được sự giúp
đỡ của ngài. Một trong số họ là thi sĩ Hoàng Cầm. Sau này, qua cuốn hồi ký của
sư cô Chân Không, tôi mới biết được bí mật ấy. Hoàng Cầm nhận được tiền qua sư
cô Chân Không gửi. Và ông cứ tưởng Chân Không là một nhà doanh nghiệp hay một
tiểu thư khuê các, một mệnh phụ phu nhân giàu có và lãng mạn, rất yêu những bài
thơ tình của ông. Ông hoàn toàn không biết đó là một Ni sư. Và tiền ông nhận là
tiền của Thiền sư Thích Nhất Hạnh.
Cái tài đặc biệt của Thiền sư Thích Nhất Hạnh là ông đã hiện đại
hóa đạo Phật, đưa đạo Phật vào cuộc sống của mọi tầng lớp người, trong đó, có
những người Tây phương đã từng theo nhiều tôn giáo khác nhau. Cũng nhờ có ông
mà đạo Phật ở phương Tây phát triển rất nhanh và mạnh, đặc biệt được giới trẻ
và trí thức hâm mộ. Ông mở nhiều khóa tu tập riêng cho giới doanh nhân, giới
bảo hộ môi trường, giới giáo chức, cựu chiến binh, văn nghệ sĩ. Ông cũng mở cả
khóa tu cho giới diễn viên Hollywood, các nghị sĩ Quốc hội Hoa Kỳ, rồi những
khóa tu cho cả cảnh sát, an ninh, và người coi tù. Người dự khóa tu không cần
phải quy y nhưng có thể thừa hưởng kho tàng tuệ giác của đạo Phật để tháo gỡ
khó khăn trong đời sống nội tâm, tái lập lại truyền thông với những người khác,
trong đó có gia đình, đồng nghiệp, đem lại hạnh phúc trong đời sống hàng
ngày.
Điều đáng kinh ngạc là những người tham gia khóa tu của Thiền sư, có người từng
là linh mục, là mục sư, như mục sư Robert Schaibly ở Houston, Texas. Vị mục sư
này đã xin thụ trì 5 giới, quy y Tam bảo mà không thấy có sự mâu thuẫn
nào giữa đức tin Cơ đốc giáo của bản thân với tuệ giác đạo Phật. Sau đó, ông
còn đến Làng Mai của Thiền sư Thích Nhất Hạnh ở Pháp để tiếp tục tu học cho đến
khi thành một vị giáo thọ của làng Mai, tức là người có khả năng mở những khóa
tu theo giáo lý đạo Phật. Vị mục sư này cũng đã viết thư cho bề trên, đề xuất
nguyện vọng muốn được vừa làm mục sư, vừa làm giáo thọ đạo Phật. Sáng chủ nhật
ông giảng bài cho con chiên, chiều hướng dẫn thiền tập cho mọi người, trong đó
có cả những con chiên ở trong nhà thờ…
Ai sinh ra cũng mong mình được hạnh phúc. Không phải ngẫu nhiên,
trong Bản Tuyên ngôn Độc lập, khai sinh nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa, Chủ
tịch Hồ Chí Minh đã bàn đến hạnh phúc. Người dẫn cả tuyên ngôn của nước Mỹ,
trong đó khẳng định, con người ai sinh ra cũng có quyền bình đẳng. Đó là quyền
bất khả xâm phạm. Trong số những quyền ấy, có quyền tự do, quyền mưu cầu hạnh
phúc. Trong tiêu chí của một Quốc gia mà chúng ta luôn vươn tới, cũng là “Độc
lập” – “Tự do” và “Hạnh phúc”. Nhưng nói như một nhà thơ: “Hạnh phúc là gì? Bao
lần ta lúng túng – Hỏi nhau hoài mà nghĩ mãi vẫn không ra?”. Chúng ta đi tìm
hạnh phúc, nhưng sao chỉ gặp những khổ đau. Có lẽ vì quan niệm “Hạnh phúc là
đấu tranh” thì làm sao mà hết khổ đau được.
Theo Thiền sư Thích Nhất Hạnh, không thể có hạnh phúc từ những
cuộc tranh giành. Sự thành công của mình không thể lại phải trả giá bằng sự
thất bại của người khác. Tại sao người kia phải thất bại thì mình mới thành
công? Tại sao người khác cứ phải đau khổ thì mình mới hạnh phúc? Đó là câu hỏi
quan trọng. Làm thế nào để tôi thành công và anh cũng thành công, thì hạnh phúc
của ta sẽ lớn hơn, trọn vẹn hơn vì không ai phải đau khổ vì sự thành công của
chúng ta hết. Hạnh phúc của chúng ta đâu phải chỉ là quyền lực, danh vọng, tiền
bạc. Hạnh phúc là khi chúng ta có tình yêu thương và sự hiểu biết.
Với đạo Phật, phần lớn chúng ta mới thực tập tín mộ, tín ngưỡng, chứ ít người
sử dụng được tuệ giác đạo Phật để chuyển hóa thân tâm, tháo gỡ những khó khăn.
Cầu nguyện cũng phần nào đem lại sự an lạc, vì giúp lắng dịu những khổ đau, lo
lắng. Nhưng muốn giải quyết tận gốc vấn đề thì phải có tuệ giác, mà tuệ giác phải
do tu tập mới có được. Hạnh phúc là an lạc, không có an thì không có lạc, an
trong thân và trong tâm. Nếu con người chứa chất quá nhiều sự căng thẳng, thân
không an thì tâm làm sao mà an được? Trong khi đó tâm có những cảm giác, cảm
xúc như giận hờn, tuyệt vọng, bạo động, nếu không có phương pháp cụ thể thì làm
sao nhận diện và chuyển hóa được những bất an của tâm? Trong Kinh Niệm xứ hay
Kinh Quán niệm hơi thở, Đức Thế Tôn đã dạy những phương pháp cụ thể để làm lắng
dịu những căng thẳng trong thân, trong tâm, rồi nhìn sâu để xem tận gốc rễ của
những khổ đau phiền não đó do đâu, từ đó mới bắt đầu chuyển hóa được đau khổ,
mới có được hạnh phúc.
Cũng theo Thiền sư Thích Nhất Hạnh, đạo Phật ngày xưa giúp đất
nước nhiều lắm. Học giả Hoàng Xuân Hãn cho rằng, đạo Phật giúp đời Lý là triều
đại thuần từ nhất trong lịch sử, khi từ vua quan tới thường dân đều thực tập
đạo Phật. Đời Trần cũng vậy. Sau khi chiến thắng Nguyên Mông, quan quân có đệ
trình lên một hòm tài liệu của một số viên chức chính quyền liên lạc với giặc.
Nhưng Vua Trần Thánh Tông đã đem hòm tài liệu đó đốt trước mặt bá quan để yên
tâm trăm họ, bởi chúng ta đã giành được độc lập, đẩy lui được quân thù thì cần
nhất bây giờ là đoàn kết quốc gia. Đó là hành động phát sinh từ tuệ giác của
đạo Phật. Hiện giờ, ta có thể học theo những hành động như thế. Cố nhiên là
trong chiến tranh chúng ta bị chia rẽ, có những ý thức hệ đối chọi nhau, có
những nhận thức khác nhau về chính trị, có cách thức yêu nước khác nhau. Giờ
phải làm thế nào để buông bỏ thái độ đã trở nên không còn phù hợp với thực
tiễn. Đừng cho rằng chỉ có lý thuyết của mình là duy nhất đúng, còn mọi lý
thuyết khác đều sai lầm. Thái độ bám vào một chủ thuyết, không bao dung đó sẽ
tiếp tục làm cho dân ta khổ.
“Trong giới luật Tiếp hiện của chúng tôi có đưa ra tinh thần đạo
Phật là không thờ phụng bất cứ một chủ nghĩa nào, một lý thuyết nào, kể cả đó
là lý thuyết Phật giáo. Đạo Phật đưa ra những phương tiện để tu tập, để học
hỏi, để chuyển hóa bản thân chứ không phải là những lý thuyết để thờ phụng, để
phải phát động những cuộc chiến đẫm máu. Tôi nghĩ thái độ đó rất cần thiết. Vua
A Dục ca ngày xưa sau khi thống nhất đất nước đã đi tu, yểm trợ cho các tôn
giáo để các tôn giáo thống nhất nhân tâm. Vì thế, vua A Dục ca thống nhất được
nhân tâm sau khi thống nhất lãnh thổ. Chúng ta nên học bài học đó. Chúng ta
thống nhất Nam Bắc nhưng chưa thống nhất được lòng người, vẫn có sự tị hiềm,
hận thù, đau khổ trong lòng mỗi chúng ta. Áp dụng đạo Phật là để buông bỏ những
hận thù trong quá khứ. Đó là một trong những thực tập mà ta có thể thực hiện
ngay, để thống nhất lòng người, ôm lấy nhau mà sống...”
Cái tài của Thiền sư Thích Nhất Hạnh là thế. Ông giảng Phật pháp mà không thấy
chùa, cũng không thấy Kinh, không thấy Phật, chỉ thấy đời sống, thấy những
chuyện nóng hổi của đất nước, của xã hội, của gia đình mình và của chính mình.
Đến với Phật không phải trông chờ vào phép mầu nhiệm của Phật trong cõi huyền
bí nào đó. Điều quan trọng là chúng ta phải vững tin. Tin vào chính mình. Nghĩa
là ta phải tự biến ta thành Phật, để tự giải thoát cho mình. Nhiều khi chỉ thay
một quan niệm, chúng ta đã thoát được khổ đau, đã tìm thấy hạnh phúc đích thực.
Bởi nhiều khi chính ý niệm về hạnh phúc lại là chướng ngại của hạnh phúc. Ta bị
mắc kẹt, bị cầm tù bởi chính ý niệm của mình. Không phá được cái nhà tù tự mình
dựng lên để giam hãm mình thì làm sao có được hạnh phúc.
Nhà báo Hoàng Anh Sướng trong buổi ra mắt sách
"Hạnh phúc đích thực" tại Hà Nội.
Ảnh: Vnexpress
Nguồn:
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét