Thứ Năm, 6 tháng 2, 2014


ĐIẾU VĂN
GIÁO SƯ PHẬT TỬ TRẦN CHUNG NGỌC

Tỳ Kheo Thích Thiện Hữu



(1931-2014)

Than ôi,
Từ Úc châu vọng về, lòng thành dâng kính
Tại Việt Nam đưa lại, nguyện ước khắc ghi
Giáo sư ra đi cả biển nước, sông hồ
Đều sửng sốt, giật mình thương cảm.
Trời buồn ảm đạm
Đất cũng rã rời
Thôi đành một chuyến xa chơi
Để lại người sau nỗi nhớ!!

Kính nhớ hương linh xưa,
Đất Hà Nội xuất thân dòng giống Phật
Vào gia đình đạo đức thuần lương;
Sĩ Quan Trừ Bị-Nam Định tốt nghiệp quân trường
Chùa Vân Thánh, Sài gòn, sư tổ Tuệ Đăng truyền Tam quy ngũ giới!!

Kể từ đó:
Trước cảnh xả tắc ngả nghiêng, đáp lời sông núi, dấn thân diệt hung tàn bạo ác;
Trong cơn sơn hà nguy khó, dâng khối tim gan, quyết tâm bày trừ quỷ dữ sài lang.
Phát huy truyền thống hào hùng, vận tâm trùng hưng xứ sở;
Nối tiếp gương xưa sáng lạng, quyết chí giải cứu giống nòi.!!

Lại đến khi:
Viết cho Giao Điểm, đất khách quê người, đến cạn sức tàn hơi, chẳng quên ơn Dân Tộc, danh thơm còn sống mãi;
Lưu truyền Sách Hiếm, phổ biến đó đây, khi khí cùng lực kiệt, luôn nhớ nghĩa Đạo Pháp, tiếng tốt vẫn thiên thu!

Quả thật:
Giáo sư là vị Thiền sư thời đại mới
Mang hỷ tâm khai hóa nhân gian
Giáo sư là bậc Bồ tát cất bước thênh thang
Mang ánh đạo vàng cứu an lê dân bá tánh!!

Có những lúc:
Thế đạo ngả nghiêng, nội bộ phân ly, Giáo sư đơn thân gánh vác, chẳng chịu cam tâm khiếp nhược;
Bạo cường khủng bố, ngoại giáo tấn công, Giáo sư độc mã tung hoành, vẫn luôn giữ chí can trường.
Vì đạo pháp, tâm thanh tịnh;
Cho quê hương, lòng trung trinh!

Lại những khi:
Đối với kẻ cướp đoạt thời cơ, dùng tôn giáo mê hoặc lòng dân, Giáo sư quyết tâm phá vỡ;
Đối với người tranh giành quyền lực, lấy bạc tiền gây cảnh tan thương, Giáo sư hết lòng đập tan!

Đúng là:
Một ý chí kiên cường
Tấm lòng son bất tử
Chữ nghĩa nào có khả năng dung chứa?
Điếu văn nào chuyển tải trọn niềm thương?
Cả cuộc đời ươm mầm Trí tuệ, tạm kể: Tôn giáoChính trị, Lịch sử, hiểu rõ Đông Tây;
Tròn một kiếp gieo hạt Từ bi, cần ghi: Thời sự, Đối thoại, Khoa học, lão thông Nam Bắc!
Đến đây là để dấn thân phụng hiến
Cho Quê hương, cho Đạo pháp niềm mơ
Dù nằm xuống nhưng cõi lòng vẫn đấy
Cát bụi nào che đậy nổi hoang sơ!!

Vẫn tưởng,
Hạnh phúc với gia đình
Hợp viên cùng con cháu
Tiếng cười, lời nói sáng soi ánh đạo
Tình yêu, kỷ niệm vẫn mãi thanh cao.
Chiếc áo mới, những bữa ăn vẫn đầm ấm ngọt ngào
Chung trà cũ, tình gia đình chăm lo chu đáo
Dẫu năm tháng có qua mau
Không nhạt nhoà tâm trí!

Nào ngờ,
Giao Điểm lung linh chiếu sáng
Dẫn lối soi đường nước Việt
Sách Hiếm tỏa ánh bình minh
Diễm tuyệt, trinh khiết đất trời!!

Thật đúng,
Hiện thân một đoá linh sen ngào ngạt
Hương thơm toả ngát muôn đời
Trầm hùng, bát ngát khắp vạn nẻo ngàn nơi
Thế giới, Việt Nam thân thương nhuận thắm!
Giáo sư thấu hiểu: Địa-Thuỷ-Hoả-Không chính là Bát nhã;
Giáo sư liễu đạt: Sinh-Lão-Bệnh-Tử ấy thật Chân tâm!

Thế rồi,
Văn chương bát lãm, giá trị nghìn thu
Sách vỡ còn đây tồn sinh hằng hữu
Trần Chung Ngọc sống mãi với non sông
Người Phật tử ra đi, trời hồng còn mến tiếc!
Sao Giáo sư nỡ nói lời từ biệt
Chẳng chút lưu luyến ngậm ngùi
Biết bao người nuốt lệ sụt sùi
Nhìn Giáo sư xuôi tay nhắm mắt!!

Quả thật,
Đôi dòng tiểu sử, kể sao cho xiết, chỉ biết nghiêng mình kính cẩn;
Mấy hàng chữ viết, mực vẫn chưa phai, chỉ biết cúi đầu tôn bái.
Vô thường chóng mất
Ngày tháng qua mau
Tri thức Việt Nam mất một vì sao
Cộng đồng Phật giáo mất người tài đức!
Giáo sư còn sống, ngoại giáo rung mình, khiếp vía;
Giáo sư ra đi, tà nhơn sung sướng, an tâm!!

Giờ này,
Nén hương lòng gởi trọn. Thân ái cung tiễn bậc anh tài;
Vài câu kính chúc bi ai. Cảm thống chia tay người Phật tử!!!

T.K.Thích Thiện Hữu
Chùa Phật Đà-Úc Châu, ngày 06 tháng 02 năm 2014.
Cập nhật lúc 21:12 06/02/2014 (GMT+7)

Nguồn:
http://pgvn.vn/doi-song/201402/dieu-van-Giao-su-Phat-tu-Tran-Chung-Ngoc-30035/

Hình: Tâm Bối - Chùa Trúc Lâm, Chicago, USA


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét