Thứ Tư, 1 tháng 5, 2013


MỘT THIÊN OAN NGHIỆT TÌNH THÙ
(Xảo trá lần thứ 1001 của con chiên Lữ Giang)

Bảo Quốc Kiếm

Nhân ngày 30 tháng tư, trước hết tôi xin đốt nén tâm hương cầu nguyện cho tất cả nạn nhân xấu số trong cuộc chiến dài 30 năm (1945-1975) trên quê hương Việt nam. Đặc biệt đối với những vị Tướng lãnh, Sĩ quan, Hạ sĩ quan, Binh sỹ VNCH đã hy sinh để bảo vệ cho nền Tự do tại miền Nam. Và trên hết là xin tôn vinh các vị Tướng, Tá đã anh dũng quyên sinh, không chấp nhận sự đầu hàng giặc Cộng như Tướng Nguyễn khoa Nam, Lê văn Hưng, Phạm văn Phú, Trần văn Hai, Lê nguyên Vỹ, Đại tá Hồ ngọc Cẩn…

Tôi không có tham vọng viết nhiều, và viết hết những gì mà tôi có thể hiểu được qua cuộc chiến trong một bài ngắn này. Chuyện ở đây chì là một suy nghĩ “bâng khuâng” khi thấy bà Nguyễn thị Thanh nào đó đã lấy bài ông Lữ Giang (tức Gàn, tức Nguyễn Cần) rồi sửa lại Tiêu đề, để gửi đi, gửi lại hiều lần trên Internet. Bà chuyển bằng những câu như:

-“Tên Việt gian bán nước số một: Hàng tướng Dương văn Minh”.
-“Nguyên nhân của ngày 30-4-1975: Tên tội đồ Việt gian bán nước số một: Dương văn Minh”.
-“Tại sao suốt 34 năm trời NVQGHN không hề biết đến tội lỗi của tên tội đồ quốc gia số một Dương văn Minh ??? Tại sao ? Tài sản của nó cất dấu ở đâu cũng không ai nói tới, Tại sao ???”

 
Lữ Giang, a.k.a Nguyễn Cẩn, a.k.a Tú Gàn
Cựu chủng sinh, cựu Thẩm phán

Bên cạnh đó, tôi lại đọc được bài của Bà Thiếu tướng Lê văn Hưng nói về “Sự thật về cái chết của Tướng Lê văn Hưng”, thật là cảm động, do ông Chauma chuyển lên diễn đàn. Tôi đã đọc, suy nghĩ và so sánh hai bài viết của Lữ giang và bà Quả phụ Thiếu tướng Lê văn Hưng, cũng như những lời lẽ của bà Nguyễn thị Thanh như vừa dẫn trên. Cảm thấy khó chịu vì những bất công và mâu thuẩn có lúc đến lố bịch, nên đành xin phép trình bày vài cảm nghĩ đơn thuần về vai trò ông Dương văn Minh và kết quả ngày 30-4-1975.

Mở đầu bài viết, ông Lữ Giang ghi:

“Trong các tướng lãnh tham gia chính trường tại miền Nam Việt Nam, có lẽ tướng có thân phận bi thảm nhất là Tướng Dương Văn Minh. Biết Dương Văn Minh không hiểu biết gì về chính trị và thủ đoạn chính trị, thường suy nghĩ và hành động theo cảm tính, lại mắc bệnh tham lam, nên Hoa Kỳ đã biến ông thành một một công cụ đầy oan nghiệt để thực hiện chính sách của Hoa Kỳ trong từng giai đoạn rồi loại bỏ.

Có thể coi cuộc đời và vai trò của Tướng Dương Văn Minh như là một chương bi thảm trong lịch sử VNCH và cũng là một chương bi thảm trong tương quan giữa VNCH và Hoa Kỳ”.

Điều mà ông Lữ Giang muốn buộc vào ông Dương văn Minh trước hết để bôi bác là chuyện “bệnh tham lam”. Ông đã dẫn hai nguồn tin khác nhau để nói rằng ông Dương văn Minh đã lấy một thùng phuy vàng mà không nạp vào công khố. Tôi không muốn tranh cải chi về chuyện này. Nhưng có một điều cần nói là, ông Dương văn Minh đã là kẻ có công đầu giúp ông Ngô đình Diệm, làm việc dưới quyền ông Diệm, ông Nhu trong chín năm trường, thì liệu Dương văn Minh có nuốt nổi một hay nhiều thùng phuy vàng ấy không ? Chắc chắn là không, bởi vì dưới bàn tay Bạo chúa Ngô đình Nhu, không một kẻ nào có thể qua mặt hắn được. Ông Lữ giang đã chữa cháy rằng:

“Ông Cao Xuân Vỹ cho biết khi ông Nguyễn Ngọc Thơ đề nghị cho Tướng Dương Văn Minh chỉ huy Chiến Dịch Đinh Tiên Hoàng để bắt Ba Cụt, ông Diệm đã nói với ông Nhu: “Thôi, cho nó số vàng đó đi cho yên!”

Liệu có chuyện “cho nó” hay không ? Chắc chắn là không. Tôi quả quyết như thế, vì nghe người ta nói rằng ông Ngô đình Diệm là “một lãnh tụ anh minh, yêu nước, một nhà chí sỹ”; và ông Ngô đình Nhu là “một nhà chính trị siêu việt, yêu nước chân chính”… vậy không lý do gì mà hai đại lãnh tụ lại có thể vì tình riêng mà làm hại công khố quốc gia, coi thường luật pháp quốc gia. Giá trị một thùng phuy vàng không phải nhỏ, lại nữa quốc gia lúc đó còn rất nghèo, thì không lý do gì có thể đem số tài sản kếch sù ấy cho một cá nhân !

Giả dụ thứ hai là, ông Diệm và ông Nhu đã cho ông Minh, thì không thể nào gọi ông Minh là có “bệnh tham lam” được. Thùng phuy vàng mà ông Minh được hưởng là ân huệ của Tổng thống, của Cố vấn đầy uy quyền của chế độ. Do đó, nếu có kết án thì phải kết án hai ông Diệm Nhu, vì tình riêng mà quên Tổ quốc, chứ sao lại nói ngược ?

Qua câu nói:”thôi cho nó số vàng đó đi cho yên”, chúng ta thấy ngay rằng ông Diệm, ông Nhu đã đồng ý dùng tài sản quốc gia để mua chuộc ông Dương văn Minh đi bắt Ba Cụt. Nhưng điều ấy không ổn, vì sau này Dương văn Minh đã bị nghi ngờ và cho ngồi chơi xơi nước với chức Cố vấn quân sự như ông Lữ giang đã viết; vậy thì liệu Ngô đình Nhu có thể không đòi lại, hay vì vụ này mà đưa ông Minh ra toà để triệt hạ hay không ? Không thể nào.

Bên cạnh đó, những tay ghê gớm của chế độ như Huỳnh văn Lang, Cao xuân Vỹ, Lâm lễ Trinh, Mai hữu Xuân, Nguyễn văn Y, Nguyễn Khánh…nếu không được chia chác, liệu có để cho ông Dương văn Minh yên hay không, khi ông Minh đã bị thất sủng (18-12-1962) ? Hoàn toàn không thể có. Tất cả mọi chuyện đặt bày một cách vô lý để bôi bác Dương văn Minh không thuyết phục được ai, mà còn làm phơi bày bộ mặt “điêu ngoa, xỏ lá chính trị” của những cây viết “gà nhà cl [cần lao]”. Theo thiển ý, số vàng bạc lấy đươc của nhóm Bảy Viễn có thể đã được dùng cho Đảng Cần lao sinh hoạt, hoặc anh em Diệm, Thục, Nhu, Cẩn đã lấy làm của riêng cho họ, rồi sai người viết lếu láo đổ cho Dương văn Minh. Nếu vị nào nói khác đi được, xin lên tiếng chỉ dạy.

Trong tiết mục “Chứa chấp gián điệp Việt cộng”, ông Lữ Giang viết:

“Anh Nguyễn Tư Thái, tự là Thái Đen, Phụ Tá Trưởng Đoàn Công Tác Đặc Biệt, cho biết vào đầu năm 1960, nhân viên của Đoàn thấy một người thường lui tới nhà Dương Văn Minh, ở số 3 đường Trần Quý Cáp, Sài Gòn, nhưng mỗi lần đi ra, anh ta thường nhìn trước nhìn sau rất kỹ, thấy không có gì khả nghi mới bước ra. Những người bình thường không ai làm như vậy. Một hôm, đợi anh ta ra khỏi nhà Dương Văn Minh một khoảng xa, nhân viên tình báo liền bắt đẩy anh ta lên xe và đem về thẩm vấn. Lúc đầu anh ta nói anh ta chỉ là người đến dạy học cho các con của Tướng Minh. Tuy nhiên, sau nhiều cuộc thẩm vấn khéo léo, anh ta nhìn nhận anh ta là một ủy viên của Huyện Ủy Thủ Đức, được phái đến gặp Dương Văn Minh để lấy tin tức. Anh này đã bị giam giữ luôn, nhưng Dương Văn Minh không hay biết gì cả. Sau vụ này, Đoàn Công Tác Đặc Biệt và Tổng Nha Cảnh Sát đã bố trí thường trực chung quanh nhà Dương Văn Minh, theo dõi từng bước đi của những người ra vào nhà ông, quay phim và chụp hình. Điện thoại của nhà ông cũng bị nghe lén …”.

Như thế, từ năm 1960, Dương văn Minh đã bị nghi ngờ và theo dõi, thế làm sao ông ta “làm Việt cộng” dễ dàng như thế ? Có buồn cười lắm không khi mà người liên lạc lấy tin bị bắt giam luôn mà “Dương văn Minh không hay biết gì cả” ? Rồi thì : “Sau vụ này, Đoàn công tác đặc biệt miền Trung và Tổng nha Cảnh sát đã bố trí thường trực chung quanh nhà Dương văn Minh, theo dõi từng bước đi của những người ra vào nhà ông, quay phim và chụp hình. Điện thoại của nhà ông cũng bị nghe lén”, thế thì làm sao ông Minh có thể liên lạc với Việt cộng ? Ngoại trừ, ông Diệm ra lệnh cho ông Minh liên lạc với Cộng sản ra, không có lý do gì để tin ông Minh tiếp xúc được những tên cán bộ Cộng sản khác. Những ai mà bị Đoàn Công tác miền Trung theo dõi, thì có cánh cũng không thể bay được; vậy tại sao từ 1960 đến 01-11-1963 chúng ta không thấy hai ông Diệm Nhu tố cáo Dương văn Minh liên hệ với Cộng sản ? Bọn mật vụ đã quay phim, chụp ảnh và nghe lén điện thoại, thì Dương văn Minh làm sao chối cải được ? Toàn là láo khoét đến trơ trẽn !

Một sự quái đản khác, được ông Lữ Giang trình bày:

“Nhưng đốt hồ sơ rồi cũng chưa xong, nhân viên tình báo còn phải bắt Dương Văn Nhựt và dẫn ông ta ra chiến khu để ông ta đi qua Cambodia và trở về lại miền Bắc, với lời cảnh cáo: “Nếu trở lại sẽ bị thanh toán”. Câu chuyện này có lẽ Tổng Cục Phản Gián của Hà Nội không hề hay biết ….”.

Câu hỏi tức khắc được đặt ra là: Tại sao Đoàn công tác đặc biệt miền Trung lại phải đưa ông Dương văn Nhựt, em ông Minh, một tay gián điệp Bắc bộ phủ trở vào chiến khu để ông ta đi qua Campuchia mà an toàn trở về miền Bắc ? Một tên gián điệp Cộng sản thật nguy hiểm, nhưng không bắt, không khai thác, không thủ tiêu, mà còn ưu ái như thế ? Cái câu: “Câu chuyện này có lẽ Tổng cục phản gián của Hà nội không hề hay biết”, tự nó biện giải cho Dương văn Nhật không phải là tay gián điệp; bởi vì không có một gián điệp cao cấp nào (kể cả cấp thấp) mà không có một hệ thống đằng sau để yểm trợ, để chuyển tin hay bịt đầu mối khi cần. Các nhà tình báo cao cấp luận giải như thế nào hả ?

Tạm gác chuyện đó qua một bên, bây giờ chúng ta xem xét vai trò của Dương văn Minh như thế nào trong cuôc chiến, và hậu quả 30-4-1975 qua bài viết của Lữ Giang và bà quả phụ tướng Lê văn Hưng. Như trong câu mở đầu bài viết của ông Lữ Giang đã trích đăng trên đây, thì Dương văn Minh là một người “không hiểu biết gì về chính trị và thủ đoạn chính trị”, và đã bị “Hoa kỳ biến ông thành một công cụ oan nghiệt để thực hiện chính sách của Hoa kỳ”; và do đó, “có lẽ tướng có thân phận bi thảm nhất là tướng Dương văn Minh”. Từ trong những điều này đã xác nhận Dương văn Minh không phải tự ông làm những chuyện “thủ đoạn chính trị”; mà là do người Mỹ bắt buộc ông làm. Tôi đồng ý rằng, cái đó thì gọi là hèn, nhưng liệu có ai hèn hơn Dương văn Minh hay không ? Hầu như tất cả, kể cà Ngô đình Diệm. Có điều, Dương văn Minh chưa hề có thực quyền trong tay, kể cả việc lật đổ Ngô đình Diệm. Tôi sẽ trình bày cặn kẽ trong loạt bài LIÊN THÀNH VÀ MẮM TÔM.

Ở đây, căn cứ vào hai bài viết như đã nói để xem xét lời tuyên bố ĐẦU HÀNG của Tướng Minh đúng hay sai, lợi hay hại dưới cái nhìn của một người dân đen mà thôi.

Trong tiểu đề: “Bị biến thành tên đao phủ của Mỹ”, ông Lữ Giang đã viết:

“Vì không biết gì về thủ đoạn chính trị, Dương văn Minh đã bị Hoa kỳ biến thành tên đao phủ để thanh toán Tổng thống Ngô đình Diệm, ông Cố vấn Ngô đình Nhu và ông Ngô đình Cẩn rồi sau đó loại bỏ”.

Như thế, bản thân Dương văn Minh không hề chủ trương giết ông Diệm, mà chỉ làm theo lệnh của người Mỹ. Vậy thì, thủ phạm chính giết gia đình Ngô đình Diệm là Chính phủ Mỹ, chứ sao buộc tội ông Minh ? Trong thực tế lịch sử miền Nam, chúng tôi không hề đọc được một lời chống đối hay thù nghịch với chế độ Ngô đình Diệm phát ra từ ông Đại tướng Dương văn Minh. Nghĩa là ông Minh không hề thù ghét ông Diệm vì tính cách cá nhân. Do đó, việc theo Mỹ để lật đổ ông Diệm phát đi từ một ý niệm khác, đó là vì vấn đề Quốc gia Dân tộc. GIÁ TRỊ CUỘC CÁCH MẠNG 1963 ĐÃ ĐƯỢC TOÀN DÂN MIỀN NAM XÁC QUYẾT BẰNG NHỮNG CUỘC MÍT TINH RẦM RỘ NGAY SAU ĐÓ. Không cần phải trích dẫn sách này báo nọ cho phí công vô ích. Thế nhưng, người Mỹ và có thể là một bàn tay khác đã đưa cuộc cách mạng ấy đến cõi chết để phục vụ cho mưu đồ gian ác của chúng. Đúng như ông Lữ Giang nhận định, ông Minh rất ngây thơ chính trị, ông không biết những thủ đoạn chính trị là gì; do đó, bản thân ông phải chịu đựng nhiều chỉ trích của giặc thù tứ phía. Chỉ sau hơn một tháng, chúng đã dùng Nguyễn Khánh, và dĩ nhiên kẻ điều khiền uy quyền nhất vẫn là Trần thiện Khiêm để xoá bỏ Cách Mạng ngay tức khắc, đưa miền Nam vào quỷ đạo chiến tranh theo ý chúng. Cái độc địa là bao nhiêu lần chỉnh lý, chúng vẫn để tên ông ở đó, nhưng chẳng có quyền hạn gì, mãi cho tới khi con chiên Nguyễn văn Thiệu hoàn thành công tác. Đọc đoạn sau đây, chúng ta thấy ngay trò chơi của Mỹ:

“Biết Tướng Dương Văn Minh đang bất mãn với ông Diệm nên CIA thuyết phục ông ta làm đảo chánh lật đổ ông Diệm. Dương Văn Minh đồng ý ngay. Trên danh nghĩa, ông ta là người chỉ huy cuộc đảo chánh, nhưng bên trong CIA chỉ giao cho ông ta một nhiệm vụ duy nhất là thanh toán nhà Ngô. Còn việc lập kế hoạch và chỉ huy cuộc đảo chánh được trao cho Tướng Trần Thiện Khiêm…”

Làm thế nào để ông Minh có thể tự mình thanh toán Nhà Ngô ? Không thể nào. Chỉ huy toàn bộ cuộc đảo chánh là do Tướng Khiêm; còn Dương văn Minh là “tướng không quân” thì làm sao ông sai ai được. Đọc trong cuốn “Việt Nam nhân chứng” của Tướng Trần văn Đôn, tôi có thể khẳng quyết rằng, ông Dương văn Minh chỉ đứng làm bù nhìn mà thôi. Sở dĩ tướng Đôn nhường ghế Chủ tịch là vì tôn trọng “đàn anh một ngày”,c hứ không là gì khác. Từ bên ngoài, chúng ta có thể cho ông là HÈN, nhưng thật sự bên trong ra sao, thì chúng ta khó biết. Chỉ một nỗi khi Cao văn Viên giết Thiếu tá Nhung, cận vệ thân tín nhất của ông, mà ông không dám nói lời nào, thì đủ biết áp lực lên ông nặng mấy triệu cân rồi. Chúng ta phê bình ông là HÈN, cũng đúng; nhưng liệu chúng ta làm được gì khi chính chúng ta bị ở vào vị thế của ông ? Giữa hai tiếng “ngồi đó và chết”, chúng ta sẽ phải chọn chữ gì ?

Từ những vấn đề đơn giản này, chúng ta nhận ra ngay Đại tướng Dương văn Minh CÓ HÈN mà KHÔNG HẠI như hai ông Tổng thống Diệm và Thiệu của miền Nam, vì thực tế, ông không có quyền hạn gì cả trong những biến động tại miền Nam.

Bây giờ, thử xét qua vấn đề mà ông Lữ Giang gọi ông là HÀNG TƯỚNG đúng hay sai. Trong bài viết, ông Lữ Giang ghi lại nhiều đoạn, như:

“Mặc dầu làm việc với Hoa Kỳ và hành động theo sự xúi biểu của Hoa Kỳ, ông không hiểu gì về chính sách và thủ đoạn của Hoa Kỳ trong từng giai đoạn, nên đã bị Hoa Kỳ biến thành công cụ: (1) Ông bị biến thành một tên sát thủ giết Tổng Thống Ngô Đình Diệm, ông Cố Vấn Ngô Đình Nhu và ông Ngô Đình Cẩn thay cho người Mỹ khi Hoa Kỳ muốn thay đổi chính sách. Nhưng chỉ một thời gian ngắn sau đó ông bị Hoa Kỳ loại và đưa những tay chân bộ hạ của CIA lên cầm quyền. (2) Khi Miền Nam sắp sụp đổ, ông bị Hoa Kỳ lường gạt bằng chiêu bài “hoà giải hoà hợp” để đưa ông ra làm Hàng Tướng!

Có thể nào gọi ông Minh là “sát thủ” hay không, khi mà chúng ta biết rằng chính Hoa kỳ mới là kẻ ra lệnh, và thực tế ông Minh không có quyền lực gì cả ? Hoàn toàn không thể. Theo tôi, kẻ cầm hết quyền bính chính là tướng Trần thiện Khiêm, mặc dù sau cùng ông chỉ làm Thủ tướng dưới triều ông Tổng thống Thiệu. Chính ông Lữ Giang đã biết rằng:”sau đó ông bị Hoa kỳ loại và đưa những tay chân bộ hạ của CIA lên cầm quyền”, thế sao buộc tội ông Minh, mà không buộc tội nhóm người của CIA trong đó Nguyễn văn Thiệu, Trần thiện Khiêm là chủ chốt ? Thì ra, các ông chỉ lý luận xảo trá bằng mọi cách để có lợi cho phe ta là được thôi. Ông Lữ giang lại tiết lộ:

“Vào tháng 4 năm 1975, Hoa Kỳ thấy tình hình miền Nam Việt Nam không còn cứu vãn được, nên đã sắp xếp cho miền Nam đầu hàng Bắc Việt để tránh sự đổ máu quá nhiều. Biết Tướng Dương Văn Minh có liên lạc với Việt Cộng, Đại Sứ Martin của Mỹ đã phối hợp với Đại Sứ Merillon của Pháp thuyết phục Tướng Thiệu từ chức và lừa Tướng Dương Văn Minh ra làm hàng tướng bằng cách tạo cho ông một ảo vọng rằng chỉ có ông mới có thể nói chuyện với “phía bên kia” để hình thành một “chính phủ liên hiệp Quốc Cộng”.

Chỗ này lại cho chúng ta thấy miền Nam Việt Nam còn hay mất không thuộc quyền của người lãnh đạo miền Nam, vậy thì lý do gì chúng ta buộc cho Tướng Dương văn Minh là “hàng tướng”, và chửi rủa ông ? Việc đầu hàng là do Mỹ sắp xếp, chúng đã cho CHIÊN đi, và bắt NGƯỜI phải gánh !!! Thật là một bất công không thể nhịn được. Thử đọc một đoạn trong bài viết của bà quả phụ tướng Lê văn Hưng, xem sao:

“Ngày 21/4/1975, khi Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu từ chức, trao quyền lại cho cụ Trần Văn Hương, tôi còn nhớ rõ lời ông Thiệu nói:

- “Mất một Tổng Thống Nguyễn văn Thiệu, quân đội còn Trung Tướng Nguyễn Văn Thiệu, đồng bào còn một chiến sĩ Nguyễn Văn Thiệu. Tôi nguyện sẽ chiến đấu kế bên anh em chiến sĩ”.

- Lời tuyên bố của ông Thiệu đã gây cho tôi sự xúc động. Thế rồi lời tuyên bố ấy cũng đã bay theo gió, khi số lớn cấp chỉ huy trực tiếp điều hành guồng máy quốc gia đã vỗ cánh chim bay sang ngoại quốc, tìm nơi ẩn trốn an lành, bỏ mặc quê nhà, dân tộc và quân đội đang chết đuối trong cuồng phong súng đạn tơi bời, Thiếu Tướng Nam, Hưng, Hai, Vỹ, Phú. Nhắc đến đây tôi không ngăn nổi tiếng nấc nghẹn ngào!... “

Ông Thiệu cầm quyền chín năm trời và đã ra lệnh bỏ Tây nguyên, bỏ Quân khu I, mà không cho một phương tiện nào để toàn quân, toàn dân chết thảm. Riêng tại Quân khu I, chúng tôi đã khổ sở vì ra lệnh giữ, rồi hô rút, rút rồi lại giữ, thay đổi liên miên cuối cùng phải chạy trong hỗn loạn và chết chóc. Hãy đọc kỹ bài của Tướng Trưởng thì rõ. Cuối cùng, Việt cộng đã tràn vào Thủ đô Sài gòn, thì Thiệu cao bay xa chạy, mặc dầu trước đó vài hôm ông đã thề sống chết với quân dân. Vậy thì, tội bán nước là do con chiên Nguyễn văn Thiệu, chứ can cớ gì ông Minh, khi ông chỉ “phải cầm lấy” 40 tiếng đồng hồ do một sự bàn giao vô lý của Quốc hội ? Lúc đó, Dương văn Minh chỉ là một công dân như hàng chục triệu người khác, thì can cớ gì mà bàn giao Nước cho ông ấy ?

Rõ ràng, Tổng thống và Quốc hội mới là kẻ bán nước khi đưa ra quyết định phi pháp nói trên. Nói như thế, tôi không hề trách những Dân biểu nghị sỹ và Tổng thống Trần văn Hương đâu. Cái số phận nghiêt ngã Việt nNam đã bị những quan thầy sắp xếp như thế, không ai cưỡng được đâu. Cưỡng lại là chết. Chỉ tiếc nuối và rút kinh nghiệm một điều là từ nay, nếu có ai đứng ra lãnh đạo đất nước, thì phải biết tự túc làm chủ; chứ tất cả nương nhờ sẽ đem lại hậu quả thê thảm mà thôi.

Đọc những đoạn đối thoại não nề trong bài viết của bà quả phụ Tướng Lê văn Hưng, và những trao đổi quan điểm sau đây để thấy rằng các người đã không công bình trong nhận xét:

* “Thưa biết. Hưng cũng bảo tôi như Thiếu Tướng đã vậy. Bây giờ Thiếu Tướng định liệu lẽ nào, có định phản công không ?”

- “Chị quên còn dân chúng sao? Cộng Sản coi rẻ mạng dân, còn mình thì… Đàng chị thế nào?” (Lời đối đáp với Tướng Nam )

**“Bây giờ thì rút cũng không kịp nữa, vì vào mật khu mà không có nguồn tiếp liệu vũ khí, đạn dược, lương thực thì không cầm cự được lâu. Đã muộn rồi. Việt Cộng đang kéo vào đừng để anh không dằn được nổ súng vào đầu chúng, thì gây thiệt hại cho dân chúng và anh em binh sĩ. Anh không muốn thấy bóng dáng một tên Việt Cộng nào”.(Lời của Tướng Hưng)

Hai vị tướng này có quân đội trong tay và giữ nhiệm vụ từ lâu tại Quân khu IV, dĩ nhiên họ biết rõ tình hình ta, địch như thế nào, nhưng cuối cùng họ không thể nào phản công nữa, mà đành tuẫn tiết theo thành, chỉ vì không nỡ thấy Cộng sản nả pháo tàn hại đồng bào, chiến sỹ. Trong lúc Cần thơ nhỏ bé và đang an ninh, thì tại Thủ đô Sài gòn Cộng sản đã xâm nhập rồi, thế thì ông Dương văn Minh có thể bỏ mặc mạng sống trên ba bốn triệu dân để phản công hay không ?

Hãy đọc kỹ câu nói của Tướng Hưng; “Bây giờ thì rút cũng không kịp nữa, vì vào mật khu mà không có nguồn tiếp liệu vũ khí đạn dược, lương thực thì không cầm cự đưiợc lâu. Đã muộn rồi…thì gây thiệt hại cho dân chúng và anh em binh sỹ”.

Vậy thì, ông Dương văn Minh hô đánh là đánh cái gì, hay chỉ cho thoả chí gian hùng, mặc cho dân chết thảm ? Trong bài của ông Lữ Giang cho biết, 10 giờ 15 lên đài kêu gọi đầu hàng, thì 11 giờ 30 chiếc T54 đã vào húc cổng Dinh Độc lập, vậy nó từ đâu tới mà mau như thế ? Sài gòn mấy ngày trước đó đã hoàn toàn bị bao vây, vậy ông hô đánh là đánh cách nào ? Tất cả đều lếu láo. Mục đích của việc chửi rủa ông Dương văn Minh chỉ nhằm một mục đích là nói Phật giáo bán đứng miền Nam, vì ông Minh dính dáng với Phật giáo. CHỈ CÓ THẾ! Thật là trơ trẽn, khi hai Tổng thống miền Nam đều là “con thú” của ngoại bang, bán nước xong chúng lại đổ cho người khác.

Tóm lại, hai ý nghĩ giống nhau là, vì dân nên phải buông súng; nhưng một bên được khen, một bên lại bị chửi, thì đất trời này không còn công lý nữa sao ? Có ai nghĩ về hậu quả ghê gớm khi ông Dương văn Minh tuyên bố “chiến đấu đến cùng” hay không ? Chỉ cần một câu ngắn gọn, Sài gòn sẽ tan nát, hàng triệu dân bị chết oan, mà kết quả miền Nam vẫn vào tay Cộng sản, vì chuyện ấy đã được bàn tính từ lâu, và Nguyễn văn Thiệu đã thi hành đến nơi đến chốn. Hai vị tướng kia chỉ vì mấy trăm ngàn dân Cần thơ mà không đánh, phải tự sát; còn ông Dương văn Minh vì ba bốn triệu dân, nếu không muốn nói đến cả nước, nên kêu gọi buông súng đầu hàng; và “dám sống” cho những độc trùng nguyền rủa, nhưng không thẹn với lương tâm. Thử đem lên bàn cân xem sao ?

Đúng là:

ĐEM MÌNH DỰA CHỐN TANH TAO,
ƠN KIA CHƯA TRẢ OÁN SAO ĐÃ ĐỀN !!!

Bảo Quốc Kiếm

[DiendanDanToc, April 30,2013]

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét