Chủ Nhật, 28 tháng 4, 2013


THỰC DÂN BIẾN TƯỚNG – RƯỢU CŨ BÌNH MỚI

Thiên Lôi

 
I. Bối Cảnh

Gần đây, có những bản tin từ Bắc Phi ít gây sự chú ý của người đọc chỉ vì bề nổi xem ra không dính líu gì tới Mỹ; nhưng Thiên Lôi tui thì thường xách tầm sét ‘laptop’ đi mây về gió mà quán xét tin tức dưới trần rồi nối kết mọi chuyện tưởng không ăn nhầm gì với nhau để lý giải xuyên suốt mọi chuyện theo nguyên lý “… Do cái này sinh, cái kia sinh; do cái này diệt, cái kia diệt”, chứ Thượng Đế, lúc này thì ổng già cúp bình thiết, không còn hơi sức đâu để thiết kế sắp đặt mọi chuyện nổi nữa, dù dưới trần người ta cứ bảo ổng toàn trí toàn năng.

Thời buổi này, Chú Sam trùm thiên hạ. Chuyện nhỏ chuyện lớn gì trên thế giới mà không có cái bóng to đùng của chú lảng vảng phía sau. Mủi chú rất thính, mắt chú như cú, bàn tay chú thì đầy lông lá thô nhám sờ mó lung tung, tựa như câu viết trong Cựu Ước “Chú có thể nhìn thấy con kiến đen dưới hòn đá đen trong đêm tối đen của một… tháng Tư Đen thui!” Nhiều nơi chú giả vờ ‘vô tư’ nhưng chú đã giao việc cho đàn em cả rồi để tiếp tục quán xuyến cái gia sản tài nguyên thế giới cho chú tựa như những đế quốc thực dân châu Âu cũ.

Thế giới ngày nay vẫn còn in hằn vết sẹo xấu xí cũ thời thực dân khó mà tân trang cho được với phẩu thuật thẩm mỹ mới. Kể từ thế kỷ 15, vì tham lam nguồn tài nguyên nên sau chuyến thám hiểm tìm ra châu Mỹ của Kha Khủng Bố (Christopher Columbus), cộng với sự tiếp tay thô bạo của Vatican thì đất đai thế giới bị bọn Tây Ban Nha, Bồ Đào Nha, Pháp, Đức rồi Anh xâm chiếm làm thuộc địa một cách thoải mái để triệt để khai thác mà ảnh hưởng đến nay vẫn tồn tại.

Sự chia chác không đều đã đưa đến các cuộc chiến tranh loại trừ lẫn nhau giữa bọn thực dân, rốt lại chỉ còn đế quốc Anh làm bá chủ. Nhưng bọn tư bản Jews đã biết đánh mùi thời vận, khôn khéo đoàn kết và lòn lách với túi bạc kè kè vào trong hệ thống chính trị của Anh Mỹ để rồi ẩn mình lãnh đạo trong bóng tối với đồng đô-la in God we trust!.
 

 
Xưa cha ông ta hay nói ‘Vai mang túi bạc kè kè. Nói bậy nói bạ chúng nghe ào ào’ và dưới thời XHCN thì chi tiết hơn:  "Tiền là Tiên là Phật, là sức bật lò xo, là thước đo lòng người, là nụ cười tuổi trẻ, là sức khỏe người già, là cái đà danh vọng, là cái lọng để che thân, là cán cân công lý. Ôi! đồng tiền hết ý." Vậy mà vừa mang đại đao vừa đeo Đô-la không làm cha thiên hạ sao được.

Dần dần theo sự lèo lái của bọn tư bản quốc tế, Hoa Kỳ được tôn làm minh chủ với đầy đủ đầu tư về khoa học kỷ thuật, khí tài, tài nguyên dồi dào và kinh tế dư thừa. Sau đệ nhị thế chiến, Chú Sam vinh quang lên ngôi thiên tử dưới sự phục tòng răm rắp của bọn thực dân cũ.

Ban đầu chú cũng muốn làm một hiệp sĩ mã thượng thế thiên hành đạo theo lý tưởng ‘bài phong đả thực’, ‘giữa đường thấy chuyện bất bình chẳng tha’ mà cứu giúp dân nghèo cô thế. Cả thế giới đều vổ tay ca tụng ngóng trông; nhưng một khi say men chiến thắng và sự rỉ tai ‘tham vấn’ của bọn tư bản, chú dần quên bố cái lý tưởng thời lập quốc mà trôi lăn vào con đường thực dân cũ rồi biến tấu và biến tướng nó thành mô hình thực dân mới lắm khi còn nhiều phù phép và thô bạo hơn.

Có những vùng chú phải chường mặt ra hàng đầu là nhà thống lĩnh ‘thế giới tự do’ đứng mũi chịu sào như  Iraq, Afghanistan, Pakistan ..., nhưng có những vùng làm ăn vốn thuộc quyền của đàn em là những tên giang hồ đâm thuê chém mướn, đế quốc thực dân châu Âu cũ có số má thì chú giao việc cho mà chia chác. Nhưng khi chú cần tay dao búa thì đàn em NATO phải chung chi ngay dưới danh nghĩa ‘bảo vệ thế giới tự do... ăn cướp’.

Tổ chức NATO là một tập hợp của bọn bạch quỉ cũ để đi ăn hiếp đám dân da màu. Nó vốn được lập ra vào ngày 4 tháng Tư, năm 1949 với mục đích ‘đuổi Nga, rước Mỹ và đè Đức’ ("to keep the Russians out, the Americans in, and the Germans down" theo lời tuyên bố của Lord Ismay, tổng thư ký đầu tiên của NATO). Nhưng ở thời cao điểm của chiến tranh lạnh, nó được dùng đê đối phó với Warsaw Pact của Đông Âu vào năm 1955; rồi sau khi Sô-Viết sụp đổ vào năm 1991 thì nó lại thu thập đàn em xưa của Khối Warsaw để... bao vây lại đàn anh Nga. Thế là từ đó NATO được giao thêm nhiều nhiệm vụ khác với mục tiêu ban đầu. Lính ‘Tây lê dương’ lại phải oanh liệt hy sinh ở các chiến trường ngoài châu Âu một khi Chú Sam ra lệnh như vùng Balkan, Georgia, Iraq, Afghanistan…

Nhưng thôi, chú Sam làm gì với thế giới thì kệ chú. Riêng Thiên Lôi tui thì chỉ quan tâm đến chuyện gì liên quan đến dân tình Việt Nam xưa và nay mà thôi.

II. Đó là Chuyện có Dính líu đến Thực dân Pháp

Bản tin của phóng viên Tây Phi Thomas Fessy trên BBC News, ngày 24 tháng 4 năm 2013, dưới tiêu đề ‘Pháp đang bị tấn công ở châu Phi?’ sau khi đại sứ quán Pháp ở Tripoli thủ đô của Libya bị đặt bom làm hai lính Pháp và một số người dân bị thương. Fessy nghĩ nguyên nhân là vì Pháp đứng ở hàng đầu trong các hoạt động của NATO đã giúp quân nổi dậy lật đổ nhà lãnh đạo Libya Muammar Gaddafi vào năm 2011.

Cuộc tấn công của chiến binh Hồi giáo ở phía đông thành phố Benghazi, nơi cuộc nổi dậy chống Gaddafi, cũng đang gia tăng. Phương Tây còn cho là họ đã gây ra cuộc tấn công vào lãnh sự quán Mỹ ở Benghazi hồi tháng Chín khiến đại sứ Christopher Stevens và ba người khác tử thương.

Chưa có ai nhận trách nhiệm về vụ tấn công đại sứ quán Pháp ở Tripoli; tuy nhiên, có suy đoán rằng nó có thể là sự trả đũa của các nhóm Hồi giáo và các thành viên của Bắc Phi chi nhánh của al-Qaeda, al-Qaeda ở Maghreb (AQIM) vì sự can thiệp gần đây của Pháp ở Mali, nơi mà họ đã nắm quyền kiểm soát khu vực sa mạc phía bắc rộng lớn của đất nước.

Vùng tây bắc lục địa Phi rất giàu về dầu mỏ, khí đốt, khoáng sản như vàng và uranium … mà các công ty quốc gia của Pháp đang khai thác.


Pháp là cựu thực dân của nhiều quốc gia ở Tây và Trung Phi và hiện đang duy trì một mối quan hệ chặt chẽ với hầu hết các chính quyền địa phương; những kẻ lãnh đạo thường do Tây phương nâng đở và không được người dân ủng hộ để tiếp tục khai thác tài nguyên của các đất nước này.

Dân gốc Pháp thường tụ tập sinh sống làm ăn ở các thành phố nói tiếng Pháp ở Tây Phi.

Từ tháng Giêng trước sự bành trướng thế lực nhanh chóng của AQIM ở Mali, Tổng thống Pháp Francois Hollande liền điều 4.000 quân Pháp đến Mali để chống lại các chiến binh Hồi giáo; dĩ nhiên là ‘do sự yêu cầu của chính phủ ở Bamako’ theo đúng kịch bản. Có tên lãnh tụ nước nhược tiểu nào bị lệ thuộc vào mẫu quốc mà dám phản đối? Điều này có nghĩa rằng lợi ích chính trị và kinh tế Pháp trong vùng này đã nhiều lần bị đe dọa.


Liền sau đó, một gia đình người Pháp bị bắt cóc ở phía Bắc xứ Cameroon và rồi được thả, và hiện vẫn còn khoảng một chục con tin - hầu hết là công dân Pháp – bị cầm giữ bởi tổ chức của các nhóm Hồi giáo cực đoan ở khu vực Sahel, sa mạc Sahara.

Các chuyến bay của Air France đến Mali bị giảm sút; hầu hết hành khách là công dân Pháp sống ở Mali, hoặc nhân viên quốc tế đi công tác. Khách du lịch Tây phương khác, đã từ lâu không tham gia các chuyến đi đến thành phố sa mạc lịch sử như Timbuktu vì có nguy cơ bị bắt làm con tin.

Hồi tháng Giêng, tư lệnh của al-Qaeda Mokhtar Belmokhtar đã tấn công bao vây một nhà máy khai thác khí đốt ở Algeria, ngay sau khi có sự can thiệp của Pháp ở Mali. Tại Dakar, Senegal ông Mignot cho biết Đại sứ quán đã nhận được cuộc gọi điện thoại nhiều hơn từ các nhà đầu tư tìm hiểu về tình hình an ninh trong những tháng gần đây do lo ngại rằng cuộc khủng hoảng Mali có thể tràn qua biên giới.

Hàng trăm binh sĩ Niger và lực lượng đặc biệt của Pháp đã được đưa đến bảo vệ các điểm khai thác uranium của công ty Arlit của Pháp ở Niger sau khi máy bay phản lực đầu tiên của Pháp bắn phá quân nổi dậy ở Mali.

III. Bài Học Bắc Phi

Bản tin làm cho Thiên Lôi tui nhớ đến một luận điệu cốt bào chữa cho tội ác của ‘mẫu quốc Pháp’ và ‘tòa rất thánh Vatican’ đối với dân tộc Việt Nam trong thời thuộc địa do đám trí thức hay chính trị gia nhà thờ, tạm gọi là ‘đám nhân xỉ - chứ không phải nhân sĩ -  nhà thờ’, hình như khởi đầu từ Nhóm Thông Luận ở Pháp, chủ yếu lý luận rằng “chuyện phát động chiến tranh giải phóng dân tộc khỏi ách thống trị của Pháp (rồi Mỹ) của Đảng CSVN là không cần thiết. Theo thời thế thì sớm muộn gì thực dân cũng sẽ trao trả lại độc lập cho Việt Nam mà không phải tốn xương máu.”

Khi bày ra cái luận điểm vớ vẫn này thì các ‘nhân xỉ nhà thờ’ đã không đặt ngược câu hỏi rằng trong lịch sử giử gìn độc lập của dân tộc ta nếu tổ tiên và tiền nhân đã không hy sinh xương máu qua bao đời thì bọn Hán, Tấn, Lương, Tùy, Đường, Nam Hán, Tống, Nguyên, Minh, Mãn Thanh... có trao trả lại độc lập cho ta chỉ nhờ vào lời cầu nguyện hiệp thông hay không?

Nếu mẫu quốc Pháp và Vatican cao thượng như thế thì cớ sao ban đầu lại bày lắm mưu nhiều kế ‘hiệp thông’ lẫn nhau mà xâm lăng đô hộ nước ta gây ra biết bao nhiêu khổ đau xương máu cho dân tộc ta?

Qua bài học ở các thuộc địa cũ của Pháp ở châu Phi, ta ngộ ra rằng chỉ vì các dân tộc ấy không có người sáng suốt lãnh đạo kháng chiến đánh đuổi bọn cướp nước và bọn gián điệp giả dạng tu sĩ để đạt được nền độc lập xứng đáng, và chỉ ngồi chờ ‘thời thế’ và sắp xếp của bọn thực dân trao lại nền ‘độc lập ký kết có điều kiện’, cho nên chúng đã lập nên những vùng di dân mẫu quốc để làm nội ứng và mới có thể kéo quân vào đất nước mình như vào nhà trống một khi quyền lợi của chúng bị đe dọa.

Đúng là lối lý luận kiểu nhà thờ “Chúa cha, chúa con và đại diện chúa không bao giờ sai”. Xưa rồi Diễm! Lối lý luận ấy chỉ có đám con chiên vổ tay, và được cái đài SBTN (Sủa Bậy Thâm Niên) ở Bôn Xa Xóm Đạo tuyên truyền cho mà thôi. Bỏ qua đi Tám!

Hình trái: Thời vàng son của các con chiên Mít khi Cờ tam tài của Thực dân Pháp bay khắp cỏi Đông Dương. Tuy nhiên, mang trong mình giòng máu chống ngoại xâm, dân tộc ta đã đánh bại và đuổi quân xâm lược ra khỏi đất nước. Hình phải: Nữ nghĩa quân của Đinh Công Tráng bị bắt tại chiến lũy Ba Đình (hình của M.P. Dieuleflis chụp năm 1886) - Đám Thông Luận và những con chiên "chạy cờ" nhìn hình nầy không thấy nhục sao ?!

Giả sử chuyện mơ ước ấy nhờ cầu nguyện xảy ra thì tình trạng đất nước ngày nay có khác gì ở các cựu thuộc địa của Pháp. Đám lãnh đạo đất nước có khác gì Diệm Thiệu, giới chức dân và quân sự Pháp tiếp tục ép dân làm nô lệ, các tên xưa do Tây đặt ở Việt Nam đều được phục hồi, nào là Tonkin, Cochinchine, Tourane, Faifo, Cap Saint Jacques, Saigon, Faifo ..., tượng của 117 tên thánh phản quốc được dựng lên mọi chốn, khâm sứ Vatican được dân Chúa khiêng kiệu đi khắp nơi, Cam Ranh biến thành quân cảng của Pháp, nhiều vùng sẽ chỉ xài toàn tiếng Tây… cho sang. Các công ty tư bản sẽ khái thác triệt để các nguồn tài nguyên của Việt Nam, rồi dùng đô-la để lương dân cải đạo hết trơn, vv. và vv. Như thế thì nền độc lập nào quí giá hơn; giành lại bằng máu hay được trao trả bằng mãnh giấy có cam kết đủ điều?  Thôi xin tha cho dân nhờ, các ông nỡm ạ!

Điều đó cho thấy tinh thần quật cường của dân tộc Việt đã có cái gien truyền lại từ cha ông.

Đám nhân xỉ nhà thờ đúng ra nên nói rằng “Giá mà quan thầy thực dân và Vatican thấy trước nếu không nuốt nổi Việt Nam thì ở tiền bán thế kỷ 20 nên tìm cách ký kết trao trả độc lập cho Việt Nam thì bây giờ mọi chuyện đều thuận lợi cho mình – như ở châu Phi - theo sự quan phòng của Chúa hay không? Thực đáng tiếc và đáng tiếc để đám con chiên tan đàn như chúng con đây khỏi phải ngày đêm thổn thức tiếc thương chuyện không may đã xảy ra.”

Ô hô chỉ vì Chúa là một sản phẩm tưởng tượng của dân Do-Thái, rồi được bọn thực dân buôn thần bán thánh phù phép để chiếm xứ người vơ vét của cải thế gian nên do những đầu óc tham lam sai lầm của quan thầy thì hậu quả bi đát đám Mít phải nhận lấy là đương nhiên, còn than thở cái nổi gì. Hãy thoát khỏi cái thân phận làm chiên để vươn lên làm người thì mọi chuyện sẽ hợp logic ngay. Hãy gở bỏ cái vòng kim cô ‘vâng lời trong tuân phục’ do Vatican gắn quanh đầu chiên thì thoát khỏi nổi đau khổ thù hận triền miên được bọn chủ chăn nhắc lại mỗi tháng Tư bấy lâu nay.

Một điều cần phải nói thêm ở đây: Bọn tư bản lắm mưu nhiều kế và chiến thuật của chúng cũng ‘lăng ba vi bộ’ lắm ly kỳ làm ta khó hiểu. Bao lâu nay ai cũng biết việc tương kế tựu kế của hai tên ma đầu Mỹ tư bản và anh Chệt Đỏ tạo ra biết bao vũ khúc chính trị mê hoặc trên trường quốc tế mà nhiều người chưa thấu triệt được bí hiểm bên sau.

Mới ngày nào, khoảng đầu những năm 80s, báo chí Mỹ ca tụng sự vươn lên của 4 con rồng châu ÁNam Hàn, Hong Kong, Taiwan Singapore nhờ lao động rẽ cặm cụi lắp ráp đồ điện tử và may mặc  cho thần dân Tây phương tha hồ hưởng thụ và ông chủ tư bản rung đùi bỏ những món tiền kết xù vào ngân hàng.

Sau khi bắt tay được với chú Ba thì đùng một cái 4 con rồng kia biến thành 4 con giun. Từ nay chủ nhân ông đã có bọn lao động rẽ mới với nguồn nguyên liệu sản xuất tại chỗ nên Tàu Cộng trở nên ‘hổ phục’, muốn mượn chiêu sản xuất sợi dây thừng cho tư bản để chúng tự xiết cổ lấy. Hai bên hể hả vui mừng khôn tả cứ như hình ảnh cuộc gặp mặt giữa Mao Xến Xáng và  Nixon ở Đại Sảnh Đường Bắc Kinh ngày 21 tháng 2, năm 1972.

Sau mấy thập niên hì hục xây dựng hảng xưởng làm đồ lắp ráp cho tư bản Tây phương, bây giờ bọn lãnh đạo ở Bắc Kinh mới thấy bị tư bản lừa một vố nặng nhưng vì đồng đô-la đã ràng buộc chằng chịt nên đành ngậm bồ hòn làm ngọt.

Đó là bọn tư bản đã đổ một lượng rác ô nhiễm khổng lồ lên đất Tàu, những món mà bấy lâu nay chúng không muốn lưu lại trên đất nước mình, bèn tìm cách chiêu dụ bọn nghèo nhận lấy. Nguy cơ lâu dài cho môi trường sống ở đại lục từ đất đai, không khí, sông nước ... đã bị ô nhiễm trầm trọng bởi chất thải ông nghệ đầy phóng xạ. Bệnh suy nhược thần kinh kinh niên và ung thư ở giới lao động trong vùng kỷ nghệ gia tăng ... Tiền bạc kiếm được bấy lâu nay không đủ để dùng vào việc tái tạo môi trường trong sạch cho đại lục. Ai bảo bọn tư bản ngu, đã sản xuất ra sợi dây thừng cho giới vô sản xiết cổ mình? Mèo nào cắn mĩu nào?

 
Xin tham khảo:

1.

2.
3.
Chỉ mong mọi người con dân Việt đều biết rõ và giới lãnh đạo một nước nhỏ bé ở Hà Nội có nhãn quan sáng suốt hơn trong việc nhận đầu tư của giới tư bản, và coi chừng đồng chí phương bắc có thể gian xảo dùng đô-la để mua quan tham nhũngtrút rác bẩn lên giải giang sơn gấm vóc của cha ông để lại.

 
Thiên Lôi

Cuối Tháng 4, 2013.

 

 

 

 

 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét