ĐỐI THOẠI LẠC LONG QUÂN
VÀ ÂU CƠ...
Trần Thị Lam & Tuyet Trinh Thu
LỜI NÀNG ÂU CƠ
Trần Thị Lam
Lạc
Long Quân chàng hỡi có hay
Biển nổi sóng và lòng em quặn thắt
Trèo lên đỉnh non cao để thu vào tầm mắt
Những sông núi biển bờ từng ghi dấu đôi ta.
Biển nổi sóng và lòng em quặn thắt
Trèo lên đỉnh non cao để thu vào tầm mắt
Những sông núi biển bờ từng ghi dấu đôi ta.
Chàng
đã đi biền biệt phía khơi xa
Lời ước hẹn "khó khăn hãy gọi ta"chàng còn có nhớ
Thiếp phận nữ nhi yếu mềm như cỏ
Con dại cái mang muôn sự cậy nhờ chàng.
Lời ước hẹn "khó khăn hãy gọi ta"chàng còn có nhớ
Thiếp phận nữ nhi yếu mềm như cỏ
Con dại cái mang muôn sự cậy nhờ chàng.
Đất
Phong Châu xưa kia mờ mịt khói Cam Tuyền
Khi vận nước gian nan mà lòng người li tán
Nhìn con cháu hôm nay lòng thiếp buồn vô hạn
Dám mong chàng nhờ cậy bóng tùng quân.
Khi vận nước gian nan mà lòng người li tán
Nhìn con cháu hôm nay lòng thiếp buồn vô hạn
Dám mong chàng nhờ cậy bóng tùng quân.
Nếu
bão nổi lên từ phía biển Đông
Tiếng trống Đống Đa có vang lên trong lòng hậu thế
Ai buồn khổ với mưa nguồn chớp bể
Ai vun vén riêng tư ôm giấc mộng kê vàng.
Tiếng trống Đống Đa có vang lên trong lòng hậu thế
Ai buồn khổ với mưa nguồn chớp bể
Ai vun vén riêng tư ôm giấc mộng kê vàng.
Lạc
Long Quân chàng ơi, thiếp ngóng trông chàng...
LỜI LẠC LONG QUÂN
Tuyet Trinh Thu
Ta
đã nghe, nàng ơi, và không chỉ tiếng nàng
Mà còn tiếng của trăm con, vạn cháu
Ta đã nghe những căm hờn ứa máu
Ta sẽ về, cùng sóng triều dâng
Mà còn tiếng của trăm con, vạn cháu
Ta đã nghe những căm hờn ứa máu
Ta sẽ về, cùng sóng triều dâng
Ta
từng nghe các con hô " Đánh" chẳng phân vân
Tin các con chẳng dửng dưng nhìn rừng khô biển chết
Bao cái ác phương Bắc phương Tây đều cúi đầu trước con dân đất Việt
Nàng cứ yên lòng tin con cháu, nàng ơi
Tin các con chẳng dửng dưng nhìn rừng khô biển chết
Bao cái ác phương Bắc phương Tây đều cúi đầu trước con dân đất Việt
Nàng cứ yên lòng tin con cháu, nàng ơi
Ta
cũng nghe các con lo âu: "Tổ Quốc nhìn từ biển"
Bất ổn mênh mang, không cửa đóng then cài
Ta sẽ về, không mang theo vạn phép thần thông
Mà mang triệu niềm tin: cháu con mình sinh từ trứng, lớn thành người...
Tự trọng!
Bất ổn mênh mang, không cửa đóng then cài
Ta sẽ về, không mang theo vạn phép thần thông
Mà mang triệu niềm tin: cháu con mình sinh từ trứng, lớn thành người...
Tự trọng!
P/s: Cô Trịnh Thu Tuyết nguyên là giáo viên văn,
Trường THPT Chu Văn An, Hà Nội.
Trường THPT Chu Văn An, Hà Nội.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét