TỔNG THỐNG DIỆM
VÀ QUÂN ĐỐI MỸ
Ngô Đắc Triết
Phân tích nguyên nhân của ngày lịch sử này, do
đó, đã luôn luôn là một tiến trình phân chia giới nghiên cứu chính trị VN làm
hai phe đối nghịch. Một cách tổng quát, phe này nói nguyên nhân đến từ lòng dân quá chán ghét chế độ Ngô Đình Diệm
dùng Cần lao Công giáo để áp đặt một chế độ độc tài gia đình trị và phe kia
nói nguyên nhân đến từ thái độ yêu nước
của Tổng thống Ngô Đình Diệm chống chiến lược đổ thêm quân của người Mỹ nên
bị họ tổ chức lật đổ.
Vì vậy bài này sẽ gồm phần thứ nhất nói ngắn gọn
về yếu tố VN của nguyên nhân “chế độ mất lòng dân” rất rõ ràng không cần
phải giải thích nhiều. Phần thứ hai phải nói dài hơn về yếu tố ngoại bang vì
đây là nỗi đau nhức của những người “ủng hộ tinh thần Ngô Đình Diệm” mà bài
này, cố gắng chứng minh rõ rệt một lần cuối cùng, giúp họ thấy được sự thật là
ông Diệm chẳng những đã không chống mà còn xin thêm quân ngoại bang vào VN. Để
cho mỗi năm đến tháng 11, họ không phải vi phạm vào Điều Răn thứ chín của Chúa:
“Con không được làm chứng dối chống lại đồng loại. (Xh 20,16). . . Nhưng hễ
có thì phải nói có, không thì phải nói không. Thêm thắt điều gì là do ác quỷ. (Mt,
33)” như Cao Văn Luận, Cao Thế Dung, Tú Gàn Nguyễn Cần, Nguyễn văn Chức đã và
đang bị ác quỷ dẫn dắt.
Hãy bắt đầu bằng yếu tố VN qua bốn lãnh vực :
1. Quần chúng :
Sự ủng hộ của nhân dân dĩ nhiên là chủ yếu để
chính quyền được tồn tại. Trong một chế độ dân chủ, thật hay
giả, sự ủng hộ này có thể phân biệt được là tự phát hoặc ép buộc qua những cuộc
bầu cử. Theo bài giảng “Luật Hiến Pháp và Chính Trị Học” cho sinh-viên năm thứ
nhất Luật khoa của Giáo sư Nguyễn văn Bông, trong cuộc Trưng cầu dân ý tháng
10/1955 để ông Diệm được lên làm Quốc trưởng, kết quả có 5,721,735 phiếu thuận
(hơn 98%) trong tổng số 5,828,907
người dân đi bầu. Tháng 4/1961, trong cuộc bầu cử Tổng thống nhiệm kỳ hai, ông
Diệm không chứng tỏ là một học trò giỏi về thực tế của khái niệm dân chủ đã
thắng với tỷ số 89% (5,997,972 trên
tổng số 6,723,720). Hai kết quả này thua 100% của ông Sadam Hussein không xa
bao nhiêu. Nếu những người “ủng hộ tinh thần Ngô Đình Diệm” không đỏ mặt khi
đọc hai kết quả bầu cử này thì họ không nên và không cần đọc tiếp bài nầy nữa.….
2. Thành phần chính trị :
Gồm các lực lượng đối lập và ủng hộ chính quyền.
Trong lực lượng ủng hộ, đảng Cần Lao độc quyền tổ chức bao trùm cả hai môi
trường dân sự và quân sự trên toàn quốc làm cho tính độc tài của chế độ trở nên
không thể chối cãi như tình trạng độc đảng của các chế độ Cọng sản. Ai cũng
biết không có đối lập thật sự thì không thể có dân chủ thực sự. Vì vậy mà trong
lực lượng đối lập, hai trường hợp tiêu biểu là ông Nhất Linh của Việt Nam Quốc
Dân Đảng đã phải uống thuốc độc tự tử, và ông Nguyễn Bảo Toàn của lực lượng Hòa
Hảo đã bị chính quyền thủ tiêu … Ngoài ra, cứ nhìn hai nhà tù P42 (của ông Nhu ở
Sở thú Sài Gón) và Chín Hầm (của ông Cẩn ở Huế), không thuộc Bộ Tư Pháp,
bí mật giam giữ và tra tấn hàng trăm nhà chính trị quốc gia đối lập
"chui" thì đủ thấy chế độ Diệm đã mất lòng dân như thế nào..
3. Thành phần tôn giáo:
Về phương diện pháp lý, chính quyền ông Diệm đã
độc lập được 9 năm mà vẫn giữ nguyên đạo dụ số 10 của thực dân Tây để lại coi
Phật giáo như một hội đá banh. Vì vậy mà một trong 5 nguyện vọng của Phật giáo
gửi cho chính phủ Diệm trong tháng 5/1963 là “được bình quyền với Ki-tô giáo”.
Một đạo mang niềm tin của gần 90% dân mà lại xin được
bình quyền với một đạo của gần 10% dân! Về thực tế, sự kiện đạo của
thiểu số Ki-tô là tôn giáo duy nhất (gồm hai nhánh Gia-tô La mã và Tin Lành) có
tuyên úy trong quân-đội đã đủ để nói về chính sách kỳ thị tôn giáo (và nhắm
riêng vào Phật giáo)……
4. Thành phần quân đội:
Quân đội VNCH có gốc rể từ quân
đội Pháp. Đại đa số những sĩ quan lãnh đạo đều đã có kinh nghiệm với chế độ
thuộc địa. Những kinh nghiệm này cọng với truyền thống kỷ luật của quân đội mà
họ đã theo đuổi từ thời trai trẻ đã tạo trong họ một trống vắng về ý thức chính
trị sâu sắc. Do đó, những hành động, phản ứng hay quyết định của họ có tính
cách bản năng, nặng về cảm tính và chú trọng đến hiệu quả thực tiễn. Điều này
được chứng nghiệm năm 1954 qua sự ủng hộ vô điều kiện của họ đối với chính
khách Ngô Đình Diệm, sự đối kháng của họ đối với thực dân Pháp và quyết tâm
chống mối đe dọa Cọng sản từ miền Bắc.
Nhưng từ năm 1958 trở đi, quân
đội đã thấy rất rõ, từ vị thế quân nhân của họ, sự phân hóa và bất công
do một "quân đội Cần Lao" hống hách trong quân lực, sự đe dọa quân sự
của Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam, và cuối cùng sự phản bội của một chế độ chống
Cọng mà đi đêm với Cọng … Cho nên trong 3 năm cuối cùng của chế độ, họ
đã ba lần quyết liệt nói lên thái độ
chống đối chế độ của họ: Binh biến 11/1960 của binh chủng Nhãy
Dù, oanh kích ném bom dinh Độc Lập 2/1962, và cuối cùng là cuộc chính biến
11/1963 dứt điểm một chế độ độc tài.
*
* *
Trong khuôn khổ của bài nầy, vấn đề chỉ cần giới
hạn trong câu hỏi: Tại sao người Mỹ đưa
ông Diệm về năm 1954 rồi 9 năm sau lại muốn lật đổ?
Có phải vì mục tiêu và sách lược của người Mỹ đã
thay đổi? Câu trả lời, trong trường hợp VN, tất nhiên là: Không. Vì từ 1954 đến 1963, ngươì Mỹ chỉ có một sách lược
và một quyết tâm là chống Cộng sản.. (Thật ra thì chính sách đối ngoại
của Mỹ đặt cơ sở trên sách lược ngăn chận Cọng sản – Containment - đã bắt đầu
từ bài báo năm 1947 của George Kennan cho đến 1989 khi Nga Sô-viết sụp đổ và
Trung Cọng bắt đầu chạy theo kinh tế thị trường). Mục tiêu không thay đổi thì
có thể là đường lối đã thay đổi. Đây là chỗ đưa đến lập luận sở đắc của những
người mang “tinh thần Ngô Đình Diệm” : “Đồng
minh Mỹ trở nên đế quốc, muốn đem quân chiến đấu vào để thao túng chủ quyền của
VN mà chống Cọng theo kiểu Mỹ, Tổng thống Diệm muốn bảo toàn độc lập quốc gia
nên chống lại âm mưu này và đã phải trả giá bằng chính mạng sống và chính quyền
của ông.”
Bằng lý luận chính trị, lập luận này không đứng
vững trong bối cảnh của nước Mỹ có một Tổng thống bị thất bại nặng nề ngay từ
đầu nhiệm kỳ trong phiêu lưu quân sự ở Vịnh Con Heo (tháng 4/1961) để mưu lật
đổ Fidel Castro của Cuba. Ông Kennedy dĩ nhiên là không muốn phiêu lưu vào một thất bại lật đổ Ngô Đình Diệm ở một xứ
VN xa xôi vào cuối nhiệm kỳ (tháng 11/1963) khi cuộc chuẩn bị bầu cử cho nhiệm
kỳ hai đã bắt đầu.
Cụ thể hơn, bài này sẽ chứng minh ông Diệm chẳng những không chống mà còn xin thêm quân Mỹ và Tàu, (vâng,
quân Tàu, kẻ thù truyền kiếp của dân tộc Việt) đổ vào VN.
1). “(Ngoại Trưởng) Dean Rusk và các cố vấn của
ông ta cũng đi đến kết luận như (của tôi) vậy. Ngày 11/11 (năm 1961) ông ta và
tôi, sau khi suy nghĩ và thảo luận thêm, cùng gửi một văn thư liên bộ (Ngoại
Giao và Quốc Phòng) cho Tổng thống để can ngăn việc gửi quân chiến đấu sang VN
theo đề nghị của Walt (Rostow) và Tướng Max (well Taylor). . . . Chiều hôm ấy,
TT Kennedy đã đem cả hai văn thư đó ra giữa buổi họp tại Tòa Bạch ốc. Ông nói
rõ rằng ông không muốn cam kết một cách vô điều kiện sẽ giữ cho miền Nam Việt Nam
khỏi bị sụp đổ và tuyệt
đối không chấp nhận việc gửi quân tác chiến Mỹ sang VN.” [Tr.
39]
2). Trong bản tường trình mật lên Tổng thống, sau
chuyến viếng thăm VN (tháng 9/1963), Bộ trưởng McNamara đã có những đề nghị sau
đây (trong an ninh tình báo, những đề nghị mật trong giới lãnh đạo cao cấp loại
này được coi như là những ý định thật của một chính phủ) :
“Thành lập một chương trình để huấn luyện người Việt
Nam đến cuối năm
1965 có thể thay thế quân nhân Mỹ trong các nhiệm vụ thiết yếu.
Vào thời điểm đó, một số lớn nhân viên Mỹ có thể được rút về nước.”
. . .
Theo chương trình huấn luyện (quân đội) Việt Nam
để từ từ thay thế (quân đội Mỹ) trong các nhiệm vụ quân sự, Bộ Quốc Phòng nên tuyên bố sớm kế hoạch đang được
chuẩn bị để rút 1,000 quân Mỹ vào cuối năm 1963.” [Tr. 78]
3). Thông báo của Phòng Báo Chí Tòa Bạch ốc ngày
2 tháng 10, 1963 :
“Cuối cùng tổng thống đồng ý, và Tham vụ Báo chí
Pierre Salinger đã đưa ra bản thông báo sau buổi họp. Bản thông báo này có đoạn
như sau : Bộ trưởng McNamara và Tướng Taylor. . . báo cáo rằng chương trình
huấn luyện của Mỹ tại VN sẽ tiến triển đến mức 1,000 quân nhân Mỹ đang đóng tại Nam Việt Nam sẽ
có thể được rút về vào cuối năm nay.” [Tr. 80]
4). Trong một lá thư được nhật báo The New York Times đăng ngày 14 tháng
9/1995 để trả lời một độc giả, ông McNamara đã tổng kết như sau :
“. . . Tôi tin rằng các tài liệu đã chứng tỏ là Tổng
thống Kennedy, chẳng những đã không trù tính một kế hoạch leo
thang nào, mà còn quyết định - và tuyên bố công khai ngày 2 tháng 10, 1963 -
rằng Mỹ dự tính rút quân đội ra (khỏi Việt Nam) vào cuối năm 1965 và
bước đầu tiên là rút 1,000 (trong tổng số 16 ngàn quân) vào cuối năm 1963.”
5). Mới nhất là bản tin ngày 23 tháng 12, 1997
của Associated Press trích từ hồ sơ
dày hơn 800 trang của văn phòng Tổng tham mưu Liên quân Mỹ (Joint Chiefs of
Staff) tiết lộ “Tổng thống Diệm đã dấu
diếm những báo cáo chiến trường cho thấy cuộc chiến đã diễn tiến một cách
bất lợi cho Nam Việt Nam” (“Diem had been hiding reports from
the field that showed the war was going badly for the South Vietnamese”). Mặt
khác, “vài tuần trước khi bị ám sát, TT
Kennedy đã muốn các lãnh đạo quân sự lập cho ông một kế hoạch rút quân Mỹ khỏi Việt Nam sau cuộc bầu cử 1964” (“weeks
before his assasination President Kennedy wanted his military leaders to draw
up contigency plans for a U.S. withdrawal from Vietnam after the 1964
presidential election.”).
Bên kia những tiết lộ rõ rệt này về ý đồ của
người Mỹ thì “Hồ sơ Mật của Ngũ Giác Đài” (“The Pentagon Papers”, Ed.
Bantam Books Inc., 1971, trang 40) lại cho thấy chính ông Diệm đã có ý đồ... xin thêm quân tác chiến Mỹ và Tàu
vào Việt Nam , từ năm 1961!
“Điện văn của Tòa Đại sứ Mỹ ở Sài Gòn gửi bộ
Ngoại Giao ngày 13 tháng 10, 1961 về những yêu cầu của ông Nguyễn Đình Thuần,
Bộ trưởng Quốc Phòng của Nam Việt Nam...
Trong buổi họp ngày 13/10/1961 Thuần đã yêu
cầu :
1. Gửi thêm các phi đoàn khu
trục AD6...
2. Gửi phi công dân sự Mỹ...
3. Gửi quân Mỹ tác chiến hoặc
quân Mỹ “cố vấn tác chiến” cho quân VNCH. Một phần quân số này sẽ đóng gần vĩ
tuyến 17 để quân VNCH được rảnh tay chống quân du kích ở miền cao nguyên ...
4. Xin được biết phản
ứng của Mỹ đối với đề nghị (của ông Diệm) xin Trung Hoa Quốc gia gửi một sư đoàn quân tác chiến
vào khu vực hành quân ở vùng Tây Nam ....
(Bộ trưởng Thuần) nói ông Diệm, dựa trên tình
hình Lào, sự xâm nhập (của quân đội Bắc Việt) và sự lưu tâm của TT Kennedy khi
gửi Tướng Taylor qua thăm VN, đã yêu cầu Mỹ hãy duyệt gấp những yêu cầu trên.”
[Tr. 40]
* * *
Tất cả những tài liệu trên đây đã tự nó nói lên
hai sự thật đơn giản :
▪ 1.
Tổng thống Diệm không thể “chống Mỹ đổ thêm quân”, vì cho đến ngày lịch sử
1/11/1963 chính quyền Mỹ
không có ý đổ thêm quân vào Việt Nam mà ngược lại còn dự tính
- và tuyên bố công khai - sẽ rút quân kể từ cuối năm 1963.
▪ 2.
Ngược lại, từ năm 1961, chính
Tổng thống Diệm lại đã cầu viện quân ngoại bang (Mỹ và Tàu) vào Việt Nam .
Nguyên nhân của một biến cố lịch sử làm sụp đổ
một chế độ dài 9 năm phải đến từ nhiều
yếu tố. Không thể lý luận một cách ngu muội là tất cả đều do Mỹ và những
người chống ông Diệm (từ Nhất Linh đến Thích Trí Quang đến Trần Kim Tuyến đến Dương
Văn Minh) đều bị CIA … mua chuộc. Qua những chứng liệu rõ rệt trên đây, một độc
giả thông minh tối thiểu và không cuồng
tín vì tôn giáo sẽ thấy nguyên nhân của ngày 1/11/1963 đến từ cả hai yếu tố
bên trong và bên ngoài Việt Nam .
Với một người có tinh thần dân tộc thì sẽ nhận ra ngay yếu tố Việt Nam mới là tối quan trọng, yếu tố lòng dân Việt Nam
mới là chủ yếu. Với loại người được
truyền giáo để trở thành phi dân tộc và vọng ngoại thì dĩ nhiên chỉ có thể thấy
được yếu tố ngoại bang.
Nếu những người này đã có can đảm đọc đến đây và
đã được “mặc khải” thì xin hãy chôn đi cái huyền thoại TT Diệm “chết vì chống
Mỹ” sau khi đọc điều số 4 trong lá thư của Bộ trưởng Thuần ở trên rằng “Xin được biết phản ứng của Mỹ đối với đề
nghị (của ông Diệm) xin Trung Hoa Quốc gia gửi một sư đoàn quân tác chiến vào
khu vực hành quân ở vùng Tây Nam...”. Được như vậy, vào tháng 11 mỗi
năm, quý vị hoài Ngô khỏi phải day dứt vì mặc cảm phạm tội mà đi mua nhang đèn
làm lễ tưởng niệm “tinh thần" “xin-được-biết-phản-ứng-của-Mỹ của Ngô
chí sĩ, và chúa Ki-tô khỏi phải nhọc công lập lại Điều răn thứ Chín cho
những "nhà nghiên cứu" như các ông Cao Văn Luận, Cao Thế Dung (Hà Nhân Văn, Hà Nhân!!),
Nguyễn văn Chức, Tú Gàn Nguyễn Cần.
GÓP Ý VỚI ÔNG NGÔ ĐẮC TRIẾT
Lý Đương Nhiên
Nhân đọc bài “Tổng
Thống Diệm và Quân Đội Mỹ” của tác gia Ngô Đắc Triết, tôi cũng xin có đôi
lời góp ý.
Cách đây mấy tuần lễ, bình lúận gia nổi tiếng Trần
Bình Nam có cho phổ biến loạt bài “CIA Và Các Ông Tướng” trong đó tác giả có để
cập đến chi tiết “Tổng Thống Diệm phản đối việc quân đội Mỹ đổ bộ vào
Việt Nam” phổ biến trên website Đàn Chim Việt. Liền sau đó, ông Phan Đức Minh
cũng cho phổ biến trên Đàn Chim Việt loạt bài “Nhớ Ngày 1/11/1963” trong đó ông
có cho biết Tổng Thống Diệm có ra thăm Quân
Đoàn I ở Đà Nẵng vào năm 1960 và có nói chuyện với các sĩ quan. Trong buổi
đó, Tổng Thống Diệm cũng cho biết “ông
chống việc quân đội Mỹ đổ bộ vào Việt Nam.”
Nhân dịp có bài viết của ông Phan Đức Minh, ông
Nguyễn Tường Tâm, cháu của nhà văn Nhất Linh, có bài Góp Ý ở dưới bài viết trên
đây với đại ý như sau:
▪ 1.- Buổi nói chuyện của Tổng Thống Diệm có thật không? Xin ông cho biết một vài
chi tiết để chứng thực.
▪ 2.- Xin ông Phan Đức Minh cho tài liệu về việc Tổng Thống Diệm chống việc quân Mỹ đổ bộ vào
Việt Nam.
Đồng thời, ông (Nguyễn Tường Tâm) cũng cho
biết ông có yêu cầu ông Trần Bình Nam cho ông tài liệu đó, nhưng ông Trần Bình
Nam đã thành thật trả lời rằng không thể
cung cấp tài liệu đó cho tôi được.
Xin góp ý như sau:
1.- Buổi nói chuyện của Tổng Thống Diệm với
các sĩ quan Quân Đoàn I vào năm 1960 ở Đà Nẵng là hoàn tòan không có
vì rằng từ ngày 1/1/1960 đến ngày 31/12/1960, Tổng Thống Diệm không hề đi Đà Nẵng. Xin đọc (1) sách Hai Mươi Năm Qua 1945-1964 – Việc Từng Ngày
(Los Alamitos, CA: Xuân Thu – không đề năm) của tác giả Đoàn Thêm. (Cụ
Đoàm Thêm làm việc trong văn phòng Tổng Thống Diệm), và (2) Việt Nam Niên Biểu 1939-1975 Tầp I-C:
1955-1963 (Houston TX: Văn Hóa, 2000) của tác giả Chính Đạo.
2.- Giáo-sư Nguyễn Mạnh Quang và Tiến-sĩ Vũ
Ngự Chiêu cũng đã cố gắng đi các thư viện truy tầm mà cũng không tìm ra một văn kiện nào đề cập đến Việc Tổng Thống Diệm chống
quân đội Mỹ đổ bộ vào Việt Nam và việc Mỹ xin Tổng Thống Diệm sử dụng hải cảng
Cam Ranh, nhưng bị ông Diệm từ chối.
Trong lúc đi tìm tài liệu lịch sử nói về Việt Nam
trong thời cận và hiện đại, Tiến-sĩ Vũ Ngự Chiêu bắt gặp được mấy tờ phúc trình
của Đại-sứ Pháp Lalouette gửi về chính quyền Pháp, trong đó có nói việc ông
Diệm cho Đại-sứ Pháp biết rõ là Cuộc Chiến Việt Nam hiện nay trên thực tế đã
giống như Cuộc Chiên Triều Tiên trước đây và “Ít nữa cho tới ngày 7/11/1961, (miền Nam Việt Nam) không những muốn đón nhận quân chiến đấu Mỹ và các nước bạn, mà còn
tuyên bố đại đa số dân miền Nam tán thành (welcome) việc này (quân đội Mỹ đến
Việt Nam.) ”. Sự kiện này được sách sử ghi lại rõ ràng như sau:
“Tư liệu trong kho Cambodge-Laos-Vietnam ghi nhận Ngô Đình Diệm ít nữa
cho tới ngày 7/11/1961, không những muốn
đón nhận quân chiến đấu Mỹ và các nước bạn, mà còn tuyên bố đại đa số dân miền
Nam tán thành (welcome) việc này. Như thế, những lời tuyên bố chống Mỹ vào
năm 1963 của vợ chồng Ngô Đình Nhu chỉ nhằm vào các cố vấn quân sự Mỹ sau khi
Ngô Đình Nhu đã bí mật gặp nhiều đại diện Cộng Sản…” Vũ Ngự
Chiêu, Các Vua Cuối Nhà Nguyễn (Thiên Mệnh Đại Pháp) 1884-1945 – Tập 3
(Houston, TX: Văn Hóa, 2000), tr 1038.
Ngoài sự kiện lịch sử trên đây,, lại còn có nhiều sự
kiện khác như:
a.- Ngày 11/11/1960, Tổng Thống Diệm Nhờ
Linh-mục Raymond de Jaegher, người Bỉ, quốc tịch Mỹ, xin với Đại-sứ Mỹ
Elbridge Durbrow cho Thủy Quân Lục Chiến Mỹ đổ bộ vào Sàigòn để bảo
vệ công dân Mỹ và kiểm sóat phi trường Tân Sơn Nhất. Sự kiện này được sách
Việt Nam Niên Biểu 1939-1975 Tập I-C 1939-1975 ghi lại rõ ràng như
sau:
“Thứ Sáu 11/11/1960… 13G30: Durbrow báo cáo
Đại-tá Thi đang thương thuyết tại Dinh Độc Lập. Thi đã bắt giữ Đại-Tướng Tỵ và
Trung Tướng Thái Quang Hoàng (Tư Lệnh Biệt Khu Thủ Đô) làm con tin. Trên đài
phát thanh, Thi khẳng định lập trường chống Cộng.
Vẫn theo Durbrow, Diệm từng nhờ Raymond de
Jaegher, một linh mục người Bỉ, đại diện Hội Thái Bình Dương Tự Do, Vùng
Viễn Đông – yêu cầu Thủy Quân Lục Chiến Mỹ đổ bộ để bảo vệ công dân Mỹ và kiểm
soát phi trường Tân-sơn-nhất. Durbrow tin rằng điều này không thể được.
Cho tới 13G30, vẫn chưa có Mỹ kiều nào bị tổn hại. (FRUS, 1958-1960: I:633-4).”
Chính Đạo, Việt Nam
Niên Biểu 1939-1975 Tập I-C 1939-1975 (Houston , TX :
Văn Hóa 2000), tr. 186.
b.- Ngày 29/9/1961: Diệm
gặp Đô Đốc Harry D. Felt, Đại Sư Nolting, đề nghị ký một hiệp ước phòng thủ
chung với Mỹ. Chính Đạo, Sđd., tr. 229.
c.- Ngày 20/10/1961: Taylor hội thảo với Diệm
lần đầu tiên. Diệm đề nghị một hiệp ước hỗ tương phòng thủ, gia tăng quân số
Việt Nam Cộng Hòa và không yểm của Mỹ.
d.- Ngày 27/10/1961: Taylor hội thảo với Diệm
lần thứ hai:
“Đề nghị đưa bộ binh Mỹ vào miền Nam
Việt Nam
dưới danh nghĩa là cứu lụt. Theo Taylor, Diệm rất tán thành.” Chính Đạo,
Sđd.,tr. 231.
NHẬN XÉT: Đã cương quyết chống việc quân đội Mỹ vào
Việt Nam để bảo vệ chủ
quyền, thì TẠI SAO lại còn mời Mỹ vào
Việt Nam
để làm gì?
Một khi đã ký một thỏa
hiệp phòng thủ chung với Mỹ thì đương nhiên là quân đội Mỹ phải trú đóng ở trên lãnh thổ Việt Nam giống
như quân đội Mỹ đóng ở Đại Hàn vậy.
ĐỀ NGHI: Mong
rằng ông Trần Bình Nam, Phan Đức Minh và các ông đã từng đưa ra lập luận nói
rằng Tổng Thống Ngô Đình Diệm chống lại việc chính quyền Mỹ muốn đứa quân vào
Việt Nam cho nên mới bị Mỹ thuê người giết ông Diệm, hãy lên tiếng làm
sáng tỏ vấn đề này để cho các ông khỏi mang tiếng là những người NÓI LÁO và PHỊA SỬ.
Mong lắm thay!
Lý Đương Nhiên
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét